Chương 84: Một Đêm Trở Lại Trước Giải Phóng
Chương 84: Một Đêm Trở Lại Trước Giải PhóngChương 84: Một Đêm Trở Lại Trước Giải Phóng
"Vậy thì ta ăn cái gì, cha nương ăn cái gì?”
Khương Bảo Châu hừ hừ, đơn giản là nàng chỉ không muốn cổ vũ khí thế kiêu ngạo của lưu dân, không muốn suy nghĩ quá nhiều.
Vẻ mặt Thanh Y đen lại, không nhịn được báo cho Khương Bảo Châu tin dữ: "Mấy ngày vừa rồi trời mưa to nên có một đoạn cầu bị sập, hiện nay đại quân chỉ có thể chèo bè trúc qua sông."
Nước sông chảy xiết lại không có thuyền lớn, xe ngựa cùng xe đẩy nhỏ không thể qua sông, trước khi tới thành trấn thì tất cả mọi người, đặc biệt là Khương Bát Đấu đang bị thương sẽ phải chịu khổ một đoạn thời gian. "Ít nhất cũng phải mưa thêm mấy ngày nữa, đoạn cầu bị sập không thể tu sửa được trong thời gian ngắn, đội quân phải theo kịp hành trình nên chỉ đành như thế."
Thẩm Hoài Dung xem hiện tượng thiên văn rồi đưa ra kết luận, xe ngựa không thể lên bè trúc, hắn đề nghị tháo rỡ xe đẩy nhỏ ra, đến lúc đó lại lắp ráp lại, dùng xe đẩy nhỏ để đẩy Khương Bát Đấu.
"Vậy thì thức ăn của ta phải làm sao bây giờ?"
Đôi tay của Khương Bảo Châu run rẩy, cực kỳ đau lòng, cho nên hàng hóa mà nàng cực khổ tích trữ được, nhiều thịt lợn rừng cùng thịt khô như vậy sẽ phải bỏ lại không mang theo được, vậy mà ông trời còn nói không phải muốn chơi nàng?
Đội quân phía trước đang làm bè trúc, chắc là có thể nghỉ ngơi mấy canh giờ, người Khương gia phải tranh thủ thời gian sửa sang lại hành lý, mang theo những đồ vật có ích lên đường.
"Vậy Thẩm đại nhân cũng không thể tiếp tục ngồi xe ngựa đúng không?”
Khương Bảo Châu nhìn về phía Thẩm Hoài Dung, chỉ thấy Thẩm Hoài Dung nhẹ nhàng lắc đầu, một chút hy vọng cuối cùng của nàng cũng đã tan biến.
"Khương tiểu thư, đây chỉ là tạm thời, qua sông đi bộ khoảng hai ba ngày là có thành trấn tiếp viện, ngươi phải đi bộ một đoạn đường, vậy nên hãy chọn lựa những đồ vật có giá trị lại dễ mang theo thì tốt hơn".
Trên tay Thanh Y xách theo một bọc hành lý, bên trong chỉ có hai bộ quần áo tắm rửa và hai cuốn sách.
Khương Tu Võ tò mò mà dòm ngó, phát giác cuốn sách tiếng man di hắn học tập và cây thước cũng ở trong đó, Khương Tu Võ thở ngắn than dài, xem ra Thẩm đại nhân này rất có tình yêu với việc dạy học và giáo dục, lòng bàn tay của hẳn khó giữ rồi.
“Mang theo thuốc của cha."
Khương Bảo Châu không do dự, thuốc trị thương của cha và đồ bổ của mẫu thân chắc chắn phải được ưu tiên hàng đầu, còn thức ăn thì trong không gian có rất nhiều, nàng tích trữ một bộ phần, tìm cơ hội lấy ra là được.
Đáng tiếc chính là xương sườn đã được Khương ma ma xông khói, trước khi qua sông sẽ dùng chảo sắt lớn hầm, để người một nhà ăn một bữa cơm no.
"Chảo sắt vừa nặng vừa chiếm diện tích lớn nên không mang theo được."
Thanh Y tốt bụng mà ở bên cạnh nhắc nhở một câu, trứng gà và thịt không dễ cầm, đều không thể mang theo.
Còn hồ đào và hạt dẻ, quá chiếm diện tích, muốn mang theo thì phải lột vỏ lớp da bên ngoài, mang theo quần áo không quá rách, lều trại làm bằng vải dâu cần thiết mang theo, thời tiết này sau khi lên bờ sẽ còn tiếp tục mưa.
"Ôi"
Khương Bảo Châu nặng nề thở dài một hơi, mới vừa xử lý bọn sơn tặc phá hoại ngụy trang thành dân chạy nạn thì lại phải gặp cửa ải khó khăn mới, con đường đi từ kinh thành đến phương bắc thật sự quá không thuận lợi.
Đồ vật không thể mang theo, Khương Bảo Châu vô cùng luyến tiếc, đặc biệt là hạt dẻ rừng chưa kịp lột vỏ, nàng lén lút thu toàn bộ vào trong không gian cất chứa, chờ cùng mẹ làm bánh hạt dẻ.
Sau khi người Khương gia bàn bạc với nhau, Khương ma ma nhóm lửa nấu cơm hầm xương sườn, Khương Bảo Châu xây nhà bếp khác, dùng trứng gà Bạch Lạc Trần đưa để làm bánh nướng áp chảo mang theo lên đường. Suy xét đến Khương Bát Đấu nên Khương Tu Võ đã phá xe đẩy nhỏ ra, người một nhà đã chuẩn bị ồn thỏa.
Chờ đến khi Khương Bảo Châu đi đến nhìn thấy sông lớn trước mắt thì lập tức hoảng sợ rồi, cái này hoàn toàn không giống như tưởng tượng của nàng.
Mặt sông rộng ít nhất một trăm mét, trộn lẫn bùn sa hơi ngả vàng, ở nơi dòng nước chảy xiết, theo gió to sóng lớn dâng cao lên tới hai, ba mét cao, rất là đồ sộ.