Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 85 - Chương 85: Rơi Xuống Nước

Chương 85: Rơi Xuống Nước Chương 85: Rơi Xuống NướcChương 85: Rơi Xuống Nước

"Vì an toàn thì một bè trúc lớn chỉ ngồi mấy chục người, bè trúc nhỏ thì ngôi năm sáu người."

Thanh Y nói xong, Bạch Lạc Trần lập tức đánh trống lui binh, hắn ta đi tới phương bắc chủ yếu là để đào hôn chứ không phải là vì toi mạng, nếu bị cuốn vào cơn sóng, dù là người biết bơi và bơi tốt cũng đều nguy hiểm đến tính mạng.

"Ta không vội vàng lên đường, hay là †a đi vòng qua?”

Huynh đệ là khi tai vạ đến thì từng người bay đi, Bạch Lạc Trần đi theo Thẩm Hoài Dung đã nhiều ngày, nhường ra xe ngựa, cả ngày trộn lẫn cùng một chỗ với người Khương gia, hẳn ta vẫn tự coi mình thành một nửa phạm nhân lưu đày rồi.

Hiện nay tách ra, không có ai làm tu hú chiếm tổ, Bạch Lạc Trần phải hưởng thụ một hồi trước.

"Có thể."

Thẩm Hoài Dung rất rõ ràng trong lòng Bạch Lạc Trần suy nghĩ cái gì, nhàn nhạt mà nhắc nhở nói: "Sau hôm nay trời sẽ tiếp tục mưa, mấy ngày nay là thời điểm an toàn nhất."

Chờ mực nước dần dâng lên, bao phủ ruộng tốt xung quanh, nơi này thành một mảnh đại dương mênh mông thì sẽ chỉ càng nguy hiểm hơn.

"Tình nghĩa huynh đệ mười mấy năm của hai ta nên là đồng cam cộng khổ, lần đi này sao có thể thiếu ta được chứ?"

Bạch Lạc Trần xấu hổ cười gượng hai tiếng, lập tức sửa lời, trong lòng thầm mắng Thẩm hồ ly, đã nhìn ra từ sớm sao còn không nói sớm một chút, làm hại hẳn ta không có chuẩn bị trước. Vội vàng vớt mấy bộ quân áo, Bạch Lạc Trần chọn một cái bè trúc thoạt nhìn tương đối an toàn rồi nhanh chóng bước lên.

"Khương tiểu thư, bè trúc nhỏ chỉ có thể chở sáu người, không bằng ngài đi theo công tử nhà ta ngồi một chiếc bè đi?"

Thẩm Hoài Dung không tỏ thái độ, Thanh Y suy ngẫm suy nghĩ của công tử nên chủ động gửi lời mời.

Thanh Y vừa nói xong thì phát hiện khóe môi của công tử khẽ nhếch lên, xem ra là rất vừa lòng với hắn ta.

Thanh Y dùng tay áo lau chút mồ hôi trên trán, trong lòng nghĩ, càng ngày càng khó đoán được suy nghĩ trong lòng công tử.

Vì bảo đảm an toàn, mỗi chiếc bè trúc đều có người bơi giỏi, Khương gia có Khương Tu Võ, mà Bạch Lạc Trần, Tiểu Ngũ Tử và Trân quan sai đều biết bơi. "Vậy làm phiền Thẩm đại nhân."

Văn thị suy nghĩ một chút, gật đâu đồng ý, nữ nhỉ có không gian độn hàng làm cái chắn, bà cũng không quá lo lắng, trước mắt lực chú ý đều tập trung vào đùi của Khương Bát Đấu.

Sau khi bè trúc xuống nước, mấy người hợp lực chèo sang bờ đối diện, ngay lúc tới giữa dòng sông, một luồng gió quái dị thổi tới, tạo ra một cơn sóng lớn, bè trúc cũng bị cơn sóng cuốn đi, Khương Bảo Châu ở bên góc không nắm chặt, lập tức bị đầu sóng đánh rơi vào sông.

"Khương tiểu thư!"

Thanh Y bị dọa nhảy dựng, đang muốn nhảy xuống sông cứu người, ai ngờ lại bị công tử nhà mình ngăn cản.

"Nơi này giao cho ta, các ngươi đi bờ bên kia tìm người."

Nói rồi Thẩm Hoài Dung không nói hai lời, không chút do dự nhảy vào dòng sông.

Nước sông rất lạnh, Khương Bảo Châu cố gắng nín thở, nàng có không gian nên cũng không lo lắng vấn đề an toàn, nhưng mà nàng muốn đuổi theo bè trúc nhanh một chút, để tránh bị người nhà sắp lên bờ phát hiện.

Khương Bảo Châu đang miên man suy nghĩ, chợt cảm thấy trong lúc mê mang có người càng ngày càng đến gần nàng, người nọ kéo nàng lên mặt nước hít thở, giọng nói lạnh lùng mà kiên định: "Đừng sợ, nín thở."

Vốn dĩ Khương Bảo Châu cũng không sợ, nhưng Thẩm Hoài Dung đột nhiên bơi tới, nàng không có một chút chuẩn bị nào nên thình lình bị uống một ngụm nước sông.

Cũng không viết đã bơi trong bao lâu, cứ cách một lát là Thẩm Hoài Dung lại kéo Khương Bảo Châu lên trên hô hấp, sau đó nàng lại bị ấn vào trong nước, theo hắn cố gắng bơi về phía trước.

Phía trước, lại một cơn sóng lớn quay cuồng, Thẩm Hoài Dung không tránh cũng không né, mà lại kéo Khương Bảo Châu chính diện nghênh đón. Ngay lúc Khương Bảo Châu hoảng sợ, bị sóng lớn đánh vào, nàng phát hiện mình cách bờ sông càng gần hơn.

Trước khi bị ngất xỉu, Khương Bảo Châu tự giễu mà nghĩ, sóng nước Hoàng Hà đánh tới, đánh nàng dạy vào bờ cát, như vậy rất tốt, không hiểu sao lại nợ Thẩm Hoài Dung một ân tình lớn.
Bình Luận (0)
Comment