Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 92 - Chương 92: Ngươi Thành Thật Một Chút

Chương 92: Ngươi Thành Thật Một Chút Chương 92: Ngươi Thành Thật Một ChútChương 92: Ngươi Thành Thật Một Chút

"Không được."

Thẩm Hoài Dung quyết đoán từ chối, sau khi Khương Bảo Châu bị trật khớp chân, nếu cố đi xuống núi thì giai đoạn sau sẽ hồi phục không tốt, sẽ biến thành người thọt.

Trong lòng Khương Bảo Châu băn khoăn, hiện nay nàng là trói buộc của Thẩm Hoài Dung, nếu Thẩm Hoài Dung vứt nàng xuống rồi tự mình rời đi thì chắc chắn có thể bình an thoát khỏi nguy hiểm.

"Đừng nghĩ tới những chuyện vô ích đó"

Như là nhận ra ý nghĩ thật sự của Khương Bảo Châu, giọng điệu Thẩm Hoài Dung hơi dừng một chút, sau khi quan sát địa hình thì hắn nhanh chóng xác định một con đường đi xuống núi: "Ta cõng ngươi." Nói rồi Thẩm Hoài Dung nhanh chóng thay đổi tư thế, Khương Bảo Châu nằm bò trên lưng của Thẩm Hoài Dung, hai người dâm mưa xuống núi.

"Cảm ơn Thẩm đại nhân đã hai, ba lần cứu mạng ta."

Giọng nói của Khương Bảo Châu không lớn hơn tiếng muỗi kêu là bao, nàng là thật tình thật lòng cảm ơn.

Thẩm Hoài Dung là người đọc sách, cõng nàng đi đường rất vững vàng, lần đầu tiên Khương Bảo Châu cảm nhận được thứ gọi là cảm giác an toàn

"Thẩm đại nhân nhìn mảnh khảnh, vai rộng eo thon, sau khi bị nước mưa xối ướt, quần áo dán sát vào người, phác họa ra hình dáng cơ bắp..."

Khương Bảo Châu dùng tay nhỏ sờ nắn, vô cùng thưởng thức cái này.

"Ngươi thành thật một chút." Đường xuống núi gập ghênh, nếu như Thẩm Hoài Dung tự mình đi thì đã sớm dùng khinh công xuống núi rồi, mà dẫn theo Khương Bảo Châu thì hắn không dám tùy tiện đi trước, vì chắc chắn nên hắn chỉ có thể bước đi thật chậm, hắn ở đây bán mạng, còn tiểu nha đầu thì hay rồi, cũng không biết là vô tâm hay cố ý, thế mà lại ăn đậu hũ của hắn, thật là buồn cười!

"Thẩm đại nhân, sau này ta sẽ báo đáp ngươi."

Nước mưa không ngừng rơi xuống, hai người Khương Bảo Châu và Thẩm Hoài Dung đã rất là chật vật, im lặng một hồi lâu, Khương Bảo Châu nói lời hứa hẹn.

Khác với lúc trước, nàng là xuất phát từ nội tâm, không trộn lẫn bất kỳ quan hệ ích lợi gì.

"Báo đáp như thế nào?"

Thẩm Hoài Dung nhướng mày, khàn giọng hỏi. Hắn muốn chịu trách nhiệm với Khương Bảo Châu, cưới nàng, bảo vệ nàng, chăm sóc nàng, còn phải kéo theo tất cả người Khương gia, thấy thế nào cũng là hắn có hại.

"Dân xem cái ăn như trời, ta sẽ nấu rất nhiều món ăn ngon cho ngài”.

Giai cấp ở Đại Tê rất rõ ràng, thân phận nhà mình là tội thần, Khương Bảo Châu đã không có thân phận địa vị, nhưng nàng còn có không gian tích trữ hàng hóa, có các loại công thức món ăn ngon.

Thẩm Hoài Dung rất bắt bẻ về thức ăn, vậy nàng đến tiếp nhận, hồi báo từng chút, đây là phương pháp báo ơn tốt nhất mà nàng có thể nghĩ được.

"Thật sao?"

Đột nhiên trái tim Thẩm Hoài Dung nóng lên một chút, đáy lòng rung lên.

Tiểu nha đầu nằm bò ở phía sau lưng hắn nhẹ tênh, nếu biết làm nhiều món ăn ngon như vậy, còn không bằng vỗ béo chính mình trước đi.

Đôi với Khương Bát Đấu mà nói, rời kinh thành cũng chưa chắc là chuyện xấu, trong kinh thành đắc tội nhiều người như vậy, rồi cũng có tiểu nhân ghi hận trong lòng.

Ven đường có không ít người ngụy trang thành sơn tặc để ám sát Khương Bát Đấu, nhưng đều bị Thẩm Hoài Dung xử lý dễ dàng như trở bàn tay, người Khương gia lại không hề phát hiện.

"Đương nhiên, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, mặc dù ta là nữ tử, nhưng nói chuyện vẫn giữ lời."

Thẩm Hoài Dung đã tán đồng phương thức báo ân này, Khương Bảo Châu thật vui mừng, dù sao lâu ngày mới thấy lòng người, ngày lành còn ở phía sau.

"Mùa đông ở phương bắc rất lạnh, vậy †a sẽ trông rau trong nhà ấm, lót tường sưởi ấm ở trong phòng, mời ngài tới trong nhà ăn xương hầm dưa chua”

Ban đêm mưa to tầm tã, mái tóc Khương Bảo Châu nhỏ nước xuống, thậm chí còn không thấy rõ khung cảnh trước mắt, nàng chẳng những không ai oán mà ngược lại còn cười tủm tỉm vẽ bánh nướng lớn: "Còn có món lẩu nóng hầm hập, chấm vào nước sốt tương vừng, thịt dê thái mỏng như cánh ve nhúng vào nồi lẩu nấu chín."
Bình Luận (0)
Comment