Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 93 - Chương 93: Ta Nuôi Ngươi

Chương 93: Ta Nuôi Ngươi Chương 93: Ta Nuôi NgươiChương 93: Ta Nuôi Ngươi

Vừa lạnh vừa đói, Khương Bảo Châu luyến tiếc ăn củ mài rừng mà Thẩm Hoài Dung đưa cho nàng, bởi vì nàng cũng không biết hai người bọn họ còn phải đi bao lâu.

Giờ phút này, nàng thật sự muốn lấy tất cả đồ ăn ngon ra ngoài, chỉ tiếc là nàng không thể, ít nhiều gì Khương Bảo Châu cũng có chút tiếc nuối.

"Thẩm đại nhân, ngài thích ăn cái gì nhất, ăn thịt hay là ăn cơm?”

Khương Bảo Châu rất lạnh, nàng ôm lấy cổ Thẩm Hoài Dung, không có lời gì thì tìm lời để nói.

"Đầu được."

Thẩm Hoài Dung không đặc biệt yêu thích cái gì, hắn cho rằng khẩu vị của mình là món ăn thanh đạm, nhưng nà sau khi ăn thịt thỏ lạnh và cá nướng do Khương Bảo. Châu làm, hắn nhận ra chúng đều khai vị rất tốt.

Xem ra món ăn ngon chẳng phân biệt nguyên liệu nấu ăn, chỉ phân chia tay nghề nấu nướng.

"Điểm này ta đồng ý, thật ra đến phương bắc mở một tiệm cơm nhỏ cũng không tệ."

Chỉ cần chịu được khổ, rồi cũng sẽ kiếm được tiền.

Buổi sáng bán hoành thánh, bánh bao, bánh quẩy, sữa đậu nành và tào phớ, buổi trưa xào rau, buổi tối bán rượu, buôn bán nhỏ kiếm bạc cũng đủ cho một nhà mấy miệng ăn chỉ tiêu.

Khương Bảo Châu không có chí hướng lớn và dã tâm gì, đời trước thực hiện được việc tự do tài chính nhưng lại thiếu hụt tình cảm, đời này nàng muốn bù lại thứ mà mình thiếu hụt. "Ta nuôi ngươi"

Thẩm Hoài Dung gần như không tự hỏi đã trực tiếp nói ra ba chữ này.

Tiểu nha đầu vất vả như vậy, hắn nghe mà thật sự không đành lòng, còn nữa, cho dù nuôi tất cả mọi người trong Khương gia thì cũng không tốn bao nhiêu bạc, những thứ Hoàng Thượng ban thưởng cũng đủ rồi.

"Người ta đều nói học sinh phải hiếu kính sư trưởng, chưa từng có nghe nói ai làm ngược lại"

Khương Bảo Châu cẩn thận suy nghĩ, suy đoán chắc Thẩm đại nhân có tỉnh thần trách nhiệm quá cao, có suy nghĩ một ngày làm thầy, cả đời là cha, đối đãi với nàng như nữ nhi, có lẽ câu nói chịu trách nhiệm có nghĩa là thế này.

Thẩm Hoài Dung không biết phải đáp lại thế nào nữa, sau khi nói chuyện được vài câu với Khương Bảo Châu thì đề tài cứ chạy lệch, chạy đến một phương hướng không chịu khống chế, hiện tại thì tốt rồi, hai người chênh lệnh bảy tuổi, hiện tại trực tiếp chênh nhau một bối phận!

"Đến phương bắc mua một sân nhỏ đặt chân trước, gần đại doanh thành bắc một chút, hình như sẽ càng an toàn hơn."

Khương Bảo Châu lẩm bẩm mãi, cả người nàng rét run, vô cùng khó chịu, cũng không biết con đường này còn bao xa.

Trời đã sáng, mặc dù Khương Bảo Châu yêu cầu nhưng Thẩm Hoài Dung vẫn không có ý định dừng lại.

Mí mắt của Khương Bảo Châu bắt đầu nặng nề, cố gắng tập trung tinh thần, nàng không muốn thêm phiền phức cho Thẩm Hoài Dung.

"Không được ngủ."

Sau hừng đông thì mưa lớn vẫn chưa dừng lại, Thẩm Hoài Dung đã nhìn thấy hy vọng: "Phía trước không xa có một thôn xóm ở địa thế cao, ta dẫn ngươi đến trong thôn ở nhờ"

Thẩm Hoài Dung không mang tiền theo bên người, nhưng mà hắn còn có một miếng ngọc bội đáng giá.

"Thẩm đại nhân, không thể lộ tiền tài ra ngoài, ta có bạc."

Khương Bảo Châu mơ mơ màng màng, thành thật nộp túi tiền lên.

"Được"

Thẩm Hoài Dung nhận túi tiền, vốn định dặn dò vài câu, ai ngờ tiểu nha đầu nghiêng đầu, rất nhanh đã dựa vào người hắn ngủ thiếp đi.

Vào buổi trưa, cuối cùng Thẩm Hoài Dung cũng tìm được một thôn xóm ở địa thế cao, hẳn tăng nhanh tốc độ cõng Khương Bảo Châu đi vào thôn.

"Này này, các ngươi từ đâu tới?” Một đại nương đang cho gà ăn ở trong sân, nhìn thấy Thẩm Hoài Dung cõng Khương Bảo Châu đi vào, cả người hai người ướt đẫm, rất chật vật, nên bà ấy lập tức mở cổng dò hỏi.

Mấy ngày nay trời mưa liên miên, nghe nói mấy chục dặm bên ngoài đã xảy ra lũ lụt, có một số thôn bị ngập trong một đêm, xảy ra thiên tai, lại có rất nhiều người không có nhà để về.

Gần đây có nhiều lưu dân, cướp đoạt tài vật khắp nơi, trong thôn đã chuẩn bị phong tỏa không cho người ngoài đi vào, chồng bà ấy vừa mới bị thôn trưởng kêu đi.
Bình Luận (0)
Comment