Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 95 - Chương 95: Ngươi Gọi Ta Là Gì?

Chương 95: Ngươi Gọi Ta Là Gì? Chương 95: Ngươi Gọi Ta Là Gì?Chương 95: Ngươi Gọi Ta Là Gì?

Đại nương thấy dáng người của Thẩm Hoài Dung và con trai mình không khác nhau bao nhiêu nên chủ động tìm ra, nhưng ngoài miệng lại nói: 'Nhà nông cũng không có quần áo vải bông tốt, các ngươi đừng ghét bỏ, coi như tạm thời thay đổi."

Quần áo trên người giặt xong thì treo ở bên cạnh lò bếp, mấy giờ sau sẽ khô.

"Dương đại nương, cảm ơn ngài."

Khương Bảo Châu nghiêm túc nói lời cảm ơn, kiếp trước trải qua nhiều chuyện phức tạp nên nàng không hiểu đạo lý đối xử với mọi người, không so sánh hơn thua, so với Thẩm đại nhân thì nàng chính là vương.

Thẩm đại nhân chỉ biết giao dịch tiền tài thôi.

Bên cạnh phòng bếp có một phòng chứa củi, cũng là nơi nhà Dương đại nương tắm rửa.

Thẩm Hoài Dung quay lưng lại canh cửa, nghe thấy tiếng nước chảy làm hẳn cảm thấy bồn chồn.

"Bảo Châu, sao ngươi biết Dương đại nương không phải là vì đòi tiền?"

Trong mắt Thẩm Hoài Dung hiện lên một tia nghi hoặc, không có lý do gì lại từ chối thứ có lợi, con người vẫn luôn tìm cái lợi, tránh cái bất lợi.

"Đương nhiên không phải vì tiền bạc."

Khương Bảo Châu chắc chắn Thẩm Hoài Dung sẽ không quay đầu lại, nàng từ trong không gian lấy ra một chiếc khăn có khả năng thấm nước tốt để gội đầu, đồng thời trả lời vấn đề.

Dương đại nương nói, thôn bên cạnh có người tốt bụng thu lưu nạn dân cho nên mới cửa nát nhà tan, cả nhà mấy người bị giết, Dương đại nương đứng ở đầu sóng ngọn gió mà thu nhận bọn họ, trông nàng và Thẩm đại nhân không giống như người xấu, chỉ là thấy hai người chật vật nên động lòng thương hại mà thôi.

Nếu không tiền bạc tuy rằng quan trọng, nhưng mạng sống càng đáng giá hơn.

"Thẩm đại nhân, Dương đại nương là người tốt, chúng ta cần phải cảm kích."

Nói cách khác, xung quanh đây không có nhiều thôn, bọn họ muốn tìm nơi đặt chân cũng không dễ dàng.

"Ngươi gọi ta cái gì?"

Trong lòng Thẩm Hoài Dung vừa động, ra vẻ trấn định hỏi.

Nàng xưng hô như vậy có vấn đề sao? Khương Bảo Châu ngẩn ra một chút, bừng tỉnh nhớ tới bọn họ đang nói dối Dương đại nương, vội vàng sửa miệng, nàng hít sâu một hơi, giọng nói ngọt ngào mêm mại,'Biểu ca..."

"Ừm, biểu muội."

Mặc dù không đạt được như mong đợi nhưng Thẩm Hoài Dung khá hài lòng với danh hiệu này, dù vậy hắn vẫn hơi thất vọng, có lẽ gọi "phu quân" nghe còn hay hơn.

Thôi, tiểu nha đầu cũng chỉ mới mười ba, sang năm cũng mới mười bốn, còn chưa cập kê, làm Khương Bảo Châu thay đổi xưng hô dường như càng làm cho hắn rất giống cầm thú.

"Ta đã tắm xong."

Khương Bảo Châu thay quần áo mà Dương đại nương đưa cho, cuối cùng cũng cảm thấy thoải mái hơn một chút.

"Ngươi về phòng nằm đi."

Hai người thay phiên nhau tắm rửa, Thẩm Hoài Dung cởi quần áo ra thì Khương Bảo Châu vừa lúc quay đầu lại, trời ơi, nàng nhìn thấy cái gì vậy?

Làn da của Thẩm đại nhân rất trắng, là loại hình thoạt nhìn thon gầy nhưng cởi đồ lại có thịt, khác với bộ dáng thư sinh yếu ớt gánh không nổi, vác cũng không nổi của Khương Tu Văn, Thẩm Hoài Dung có tám khối cơ bụng, đường cong mượt mà.

Khương Bảo Châu nuốt nước miếng, sắc mặt đỏ bừng nói: "Thẩm đại nhân, ta không phải vì nhìn lén, ta... ta là muốn giúp ngài phòng bị người ngoài."

"Vậy à?"

Thẩm Hoài Dung rũ mắt, trong sân, ngoại trừ Dương đại nương đang giết gà thì không có người ngoài, tiểu nha đầu trông coi trộm, nhưng lại xem hết hắn trước, cũng không biết có vừa lòng hay không.

"Vậy, ta về phòng trước."

Khương Bảo Châu đỏ bừng mặt, lập tức chạy trốn, đến khi vào trong phòng, nàng cũng không biết tại sao mình lại chạy trốn, giống như nàng rất chột dạ vậy, nhưng nàng cũng không phải cố ý nhìn trộm.

Một lúc lâu sau, Khương Bảo Châu đã lấy lại tinh thần và quan sát trong phòng.

Trong phòng tương đối cũ nát nhưng lại sạch sẽ ngăn nắp, Dương đại nương là người tay chân lanh lẹ, đối diện giường là một cái rương cũ, được bà dùng vải vụn trong nhà làm thành tấm khăn trải, bên trên còn đặt một cái bình hoa đơn giản.
Bình Luận (0)
Comment