Xuyên Thành Con Tội Thần Chịu Lưu Đày: Mang Theo Không Gian Đi Chạy Nạn ( Dịch Full )

Chương 96 - Chương 96: Nhìn Lén

Chương 96: Nhìn Lén Chương 96: Nhìn LénChương 96: Nhìn Lén

Trong phòng không có nhiều đồ vật, cách giường không xa có một cái bàn vuông nhỏ, trên đó có ngọn đèn dâu nhỏ cùng một bộ bát uống trà.

Khương Bảo Châu lắc lư một vòng, dùng tay sờ lên cái trán thì thấy có chút nóng.

Nàng lấy nhiệt kế từ trong không gian ra đo, cuối cùng đưa ra một kết luận là nàng đã bị sốt rồi.

Lén Thẩm Hoài Dung, Khương Bảo Châu ăn hai viên thuốc, đầu choáng váng, sau khi thuốc phát huy tác dụng thì nàng bất giác ngủ thiếp đi.

"Dương đại nương, ta thấy bên sườn núi có rau cần, ta đi hái một ít trở về."

Thẩm Hoài Dung cõng Khương Bảo Châu đi tìm nơi đặt chân, tiểu nha đầu trong cơn mê man còn nói mê sảng, nhắc mãi muốn ăn sủi cảo nhân thịt heo rau cần.

Nơi đây gân Dĩnh Xuyên, sau mùa thu trong ruộng chỉ có cải trắng, Thẩm Hoài Dung đã nhìn thấy rau cần trên đường đến thôn, hắn liền đặt nó trong lòng, còn thịt heo thì chỉ có thể làm phiền Dương đại nương hỗ trợ trao đổi với người trong thôn.

"Đi thôi, nếu như gặp phải người trong thôn hỏi thì cứ nói là người thân nhà ta, tới ở mấy ngày."

Bây giờ đã qua mùa bận rộn của việc đồng áng, nếu không phải mấy ngày nay trời mưa to thì Dương đại nương đã vào thành thăm con trai con dâu rồi, con dâu của bà có thai, bụng đã lớn, trong nhà nuôi mười mấy con gà mái đẻ trứng chỉ vì tích trữ đủ trứng cho con dâu ở cữ.

"Dương đại nương, biểu muội bị sốt, có thể làm phiền ngài lau mình giúp nàng một chút được không?” Thẩm Hoài Dung hiếm khi cầu xin người khác, nói chuyện không quá trôi chảy.

"Được."

Dương đại nương nhướng mắt, đồng ý rất sảng khoái.

Trong phòng, sau khi Khương Bảo Châu uống thuốc liền thấy đỡ hơn một chút, khi nàng đổ mồ hôi liền phát hiện Dương đại nương bưng nước ấm vào phòng, giúp nàng chà lau dưới nách và trước sau người, chờ một giờ sau nhiệt độ đã hạ thấp, cuối cùng Khương Bảo Châu cũng tỉnh táo lại.

"Dương đại nương, biểu ca của ta đâu?"

Sau khi tỉnh lại, Khương Bảo Châu tìm Thẩm Hoài Dung trước, nhìn không thấy người làm nàng có chút hoảng hốt.

Ra bên ngoài, nàng phải dựa vào không gian tích trữ hàng hóa, còn Thẩm đại nhân thì không, hắn là người có bản lĩnh lớn.

"Biểu ca của ngươi đi hái rau cần, chắc là cũng sắp trở lại rồi"

Dương đại nương do dự có nên vạch trần thân phận của hai người hay không, rối rắm một lúc lâu vẫn quyết định không cần xen vào việc người khác.

"Ta ngửi được phòng bếp có mùi thơm, có phải Dương đại nương đang hầm canh gà không?"

Khương Bảo Châu hít hít cái mũi, cười cong đôi mắt, từ tối hôm qua đến hiện tại trời đã gần tối, nàng hầu như chưa ăn gì, Thẩm Hoài Dung cõng nàng đi cũng chưa ăn gì, chắc hẳn còn mệt mỏi hơn nàng.

Khi mưa tạnh, Khương Bảo Châu khoác giấy dâu đứng ở trước cửa sân Dương gia, từ xa, nàng nhìn thấy một bóng người màu xanh đang tiến thẳng về phía mình.

Trong tay người nọ xách theo một sợ dây thừng, bên trên có một đống gà rừng thỏ hoang, tay khác chỉ dẫn theo một bó rau cần lớn.

"Biểu cai"

Khương Bảo Châu rất kích động, dùng sức vẫy tay hô to với Thẩm Hoài Dung.

Thực ra, nhìn thấy hắn trở về, trong lúc nhất thời trong lòng Khương Bảo Châu có nhiều cảm xúc lẫn lộn, nhưng nàng không thể phủ nhận là nàng rất vui vì Thẩm Hoài Dung đã không bỏ rơi nàng.

Tối hôm qua ở trong động, Khương Bảo Châu biết Thẩm Hoài Dung có thủ hạ, hơn nữa công phu bất phàm, đối phương hoàn toàn có thể bỏ lại nàng mà rời đi một mình.

Nhưng hẳn không làm như vậy.

"Biểu ca, ngươi đã trở lại!" Hai người tách ra không đến một canh giờ, nhưng Khương Bảo Châu lại cảm thấy đã rất lâu rồi, nàng giống như một mảnh lục bình không tìm thấy gốc rễ, khi ở bên cạnh Thẩm Hoài Dung thì chút hoảng sợ trong lòng nàng mới biến mất.
Bình Luận (0)
Comment