Chương 105
Cả ngày hôm nay Lục Diên đều bận rộn quay phim, đến tối muộn vẫn chưa xong, ở trong đoàn làm phim tín hiệu internet không tốt lắm, cho nên anh còn chưa nhìn thấy hot search, cũng chưa xem phát sóng trực tiếp.
Ban nãy mọi người được nghỉ ngơi đổi cảnh một chút, tín hiệu internet cũng đã khá hơn nhiều, anh mới nhân lúc trong khoảng thời gian nghỉ ngơi click mở cái gameshow kia của Lục An An, kết quả, vừa click mở anh liền nhìn thấy cảnh cô đi ra ngoài đánh cá, còn có cả đoạn tương tác của cô và Thịnh Hành.
Lục Diên nhìn đến giận run cả người.
Còn chưa xem xong anh đã nhìn thấy đoạn video ngắn được cắt ra từ gameshow giờ đang nằm trong hot search của Weibo. Lúc anh nhìn thấy cô buổi trưa đích thân xuống bếp, còn ở trên đường gào thét ra bán cá, trong lúc nhất thời Lục Diên cũng không biết nên tức giận hay là nên đau lòng.
Em gái của anh, vốn dĩ nên không buồn không lo sống trong sự yêu thương và sủng ái của tất cả mọi người, thậm chí có thể cái gì cũng không cần biết, cái gì cũng không cần học, chỉ cần tiêu tiền là có thể ăn uống thoải mái, nhưng cố tình cô lại trở thành một người cái gì cũng biết, có thể thành thạo sinh hoạt một mình một người.
Khi nhìn thấy cô thét to, Lục Diên còn nghĩ, có phải là lúc cô bị người bắt cóc cũng đã từng làm những chuyện như vậy.
Thủ pháp đánh cá thuần thục của cô cũng làm Lục Diên đau lòng, trước đây có phải là cô đã phải làm rất nhiều việc nhà nông hay không.
Rõ ràng cô có thể không cần biết gì hết, nhưng cuộc sống ép buộc cô cái gì cũng phải học xong.
"Anh biết em đang phát sóng trực tiếp."
Lục Diên đè nén lửa giận của mình: "Em không phải là bảo mẫu do tổ tiết mục mời tới, em cần gì phải đi phục vụ mọi người?"
Lục An An không hé răng.
Cô liếc nhìn về máy quay phim, yên lặng tắt microphone trên người mình.
"Anh, anh nói cái gì đó."
Cô nhẹ giọng nói: "Bản thân chương trình này là mọi người phải giúp đỡ lẫn nhau, chuyện bọn họ không biết em lại biết, vậy làm thêm một chút cũng có không việc gì."
Lục Diên: ". . .Ý anh là chuyện này sao? Thịnh Hành muốn ăn cá sao em không để ngày mai hẵng làm?"
Lục An An: ". . . Thế nhưng em muốn làm vào hôm nay."
Lục Diên vẫn tiếp tục dây dưa: "Thịnh Hành rốt cuộc có cái gì tốt?"
Lục An An bật cười: "Anh, nếu như đổi lại là anh nói muốn ăn cá, em cũng sẽ làm vậy."
Cô nói: "Hơn nữa thầy Thịnh cũng không biết em sẽ đi đánh cá."
Cô suy nghĩ một chút: "Trong lòng em anh và và thầy Thịnh mặc dù ý nghĩa không giống nhau, nhưng cả hai người đều vô cùng quan trọng."
Lục An An cho rằng Lục Diên đang ghen.
Lục Diên nghe vậy lại càng nhức đầu.
"Anh không có ý này."
Anh vừa định nói tiếp, cửa phòng lại bị người đẩy ra, mí mắt Lục Diên giật lên, vừa định cất lời răn dạy người đến, liền đối diện với một đôi mắt quen thuộc.
Anh dừng lại, cơn tức trong nháy mắt về 0.
"Tại sao em lại tới đây."
"Ai vậy anh?"
Lục Diên: "Không nên hỏi đừng hỏi, ở đấy có lạnh hay không?"
"Không lạnh."
Lục Diên: "Nếu như bị cảm mạo nhớ ngay lập tức gọi điện thoại cho anh, đã biết chưa?"
"Vâng ạ."
“Đi ăn cơm trước đi, tối nay anh lại gửi tin nhắn cho em."
“Cảm ơn anh."
*
Cúp điện thoại, Lục An An quay đầu liếc nhìn về phía máy quay phim, lúc này mới đem microphone của mình mở ra một lần nữa, cô cầm điện thoại di động đi xuống tầng.
ở tầng dưới, Liễu Mộng Đình, Đồng Hướng cùng và cả Ngô Trạch Vũ đều đang nghỉ ngơi ở trong phòng khách.
Cô sửng sốt một chút, liền vội vàng hỏi: "Nấu. . ."
Còn chưa hỏi ra câu, Lục An An đã nghe thấy trong phòng bếp truyền tới một giọng nói.
Là của Ngô Duyệt và Thịnh Hành.
"Thầy Thịnh, có phải là làm như vậy không ạ?”
"Ừm."
“Vậy cái kia của thầy Thịnh còn cần xử lý không, em đi qua giúp anh nhé.” Trong giọng nói của Ngô Duyệt mang theo một chút tươi vui, là cái loại vui vẻ rõ ràng ai nghe cũng thấy.
Giọng điệu của Thịnh Hành nghe không ra vui buồn tức giận.
Lục An An thu mắt lại, không biểu hiện ra bất cứ điều gì quá mức.
"An An, đi qua đây ngồi đi.”
Liễu Mộng Đình vỗ vỗ vị trí bên cạnh: "Thầy Thịnh nói anh ấy đang học nấu cơm, đêm nay muốn bộc lộ tài năng cho chúng ta xem."
"Vậy sao?"
Lục An An hết sức kinh ngạc: "Không phải anh ấy không biết nấu sao?"
Liễu Mộng Đình nhún vai: “Anh ấy vừa rồi nói, bây giờ biết.”
Lục An An: ". . ."
Cô ngồi xuống bên cạnh Liễu Mộng Đình, Liễu Mộng Đình thuận thế ghé vào tai cô thấp giọng nói: "Biểu hiện vui vẻ một chút đi, các khán giả xem truyền hình trực tiếp đều là thám tử Holmes đó."
Cô ấy đã đóng microphone của mình lại, sau đó mới nói với Lục An An một câu như vậy.
Con ngươi Lục An An hơi lay động, quay đầu nhìn về phía cô.
Liễu Mộng Đình bình tĩnh mở microphone của mình ra, nhạt nhẽo cười khanh khách: "Uống nước ép không?”
Lục An An cúi đầu, nhẹ nhàng đáp một tiếng: "Có ạ, cảm ơn cô Liễu."
Hai người nhìn nhau nở nụ cười, nhưng các khán giả xem truyền hình trực tiếp thật ra lại không phát hiện ra cái gì, số lượng người nhìn kênh trong phòng khách bên này không nhiều, sự chú ý của các khán giả đều đang tập trung vào nhà bếp.
Kể từ lúc Thịnh Hành nói sẽ chủ động xuống bếp ra tay, các khán giả đã sôi trào liên tục, mọi người đều xôn xao hoảng hốt.
Trước đó mọi người còn nhìn thấy lúc tham gia chương trình siêu cấp thần tượng thầy Thịnh còn không biết nấu cơm, vậy mà mới qua có mấy tháng, hôm nay anh lại nói mình đã biết rồi.
Đây là vì sao?
Mọi người còn chưa tìm ra được nguyên nhân, các antifans trên mạng bắt đầu phun ra cá loại lời kiểu như không có lửa làm sao có khói. Suy đoán việc Thịnh Hành học nấu cơm là bởi vì Lục Diên biết nấu.
Mọi người đều nói hai người này luôn coi đối phương như là kẻ thù, chuyện mà anh biết tôi cũng nhất định phải biết, tôi không thể thua anh.
Trên mạng bắt đầu có hai phe thế lực cãi nhau.
Đương nhiên, người nào đó làm người trong cuộc còn không biết chuyện.
Thịnh Hành lúc này đang đứng ở trong phòng bếp, Ngô Duyệt chủ động đề nghị đi vào giúp đỡ anh, dù anh muốn từ chối nhưng cũng không tiện từ chối quá mãnh liệt.
Dù sao chương trình vẫn còn đang phát sóng trực tiếp đây này.
Ở bên tai không biết đã là lần thứ mấy có tiếng người nói chuyện liên hồi, Thịnh Hành ngừng tay nhìn về phía Ngô Duyệt: "Nghỉ ngơi chút đi."
Đột nhiên anh khựng lại, nhìn ra phía ngoài: "Lục An An đã xuống chưa?"
Sắc mặt Ngô Duyệt hơi thay đổi: "Em cũng không rõ lắm, chắc là đã xong rồi."
Thịnh Hành gật đầu: "Vậy để cho em ấy vào đây làm cá đi."
Ngô Duyệt đáp một tiếng: "Được, thầy Thịnh, vậy em đi gọi An An vào."
"Cảm ơn."
Ngô Duyệt vừa đi, các fans đang xem truyền hình trực tiếp cũng thầm thở phào.
[ Trời ạ, ầm ĩ chết tôi rồi. ]
[ Má ơi, Ngô Duyệt rốt cục cũng đi rồi, thật quá thoải mái, cô ta cứ nói liên tục, không nói linh tinh lại hỏi lung tung, tôi rõ ràng thấy Thịnh Hành đã không còn kiên nhẫn rồi mà cô ta còn hỏi quài hà, cái gì cũng không biết lại còn xông vào giúp đỡ cái gì. ]
[ Tui ngóng trông Lục An An quá đi. ]
[ Kể ra, so sánh hai người này với nhau tui còn thích Lục An An hơn. ]
Một phút sau, Lục An An xuất hiện ở cửa phòng bếp.
Cô vừa mới tắm xong, mái tóc dài xõa ra tự nhiên, trên mặt không hề trang điểm, khuôn mặt trắng mịn như lòng trắng trứng, vừa nhìn liền khiến cho người ta cảm thấy thoải mái.
"Thầy Thịnh."
Thịnh Hành quay đầu lại nhìn cô, ánh mắt hơi ngưng lại: "Ừm, có thấy lạnh không?"
Lục An An liền vội vàng lắc đầu: "Không lạnh ạ."
Thịnh Hành nhìn vào mắt cô, đột nhiên đứng dậy cầm bình nước nóng lên đổ vào cốc, sau đó đưa cho cô: "Uống đi."
"A?"
Thịnh Hành liếc mắt nhìn cô, nhàn nhạt nói: "Trà gừng giảm lạnh.”
Lục An An: ". . . A."
_____Tác giả có lời muốn nói:
Anh tôi cũng muốn uống trà gừng do thầy Thịnh nấu.
Thầy Thịnh: A.