Chương 106
Các khán giả xem truyền hình trực tiếp cũng bị chua muốn chết.
Từ khi Thịnh Hành về đã đi vào trong nhà bếp lăn qua lăn lại, nhưng ở đây không có ai biết anh đang làm gì.
Kết quả hiện tại biết rồi.
Anh ấy nấu trà gừng, còn là chuẩn bị cho Lục An An! !
Không ít fans giờ đã chua thành chanh tinh, nhưng lại không thể không thừa nhận
( chua thành chanh tinh: ý chỉ ghen tị cùng cực )
Lục An An bây giờ quả thực cần gừng trà.
Cô mới vừa vì idol của các cô ấy đi đánh cá đó.
Thịnh Hành nhìn dáng vẻ cau mày của Lục An An, mỉm cười: “Khó uống như vậy?"
"Dù sao thì... Không dễ uống."
Thịnh Hành: "Thuốc đắng dã tật."
Lục An An bĩu môi, vẫn ngoan ngoãn uống hết.
Sau khi uống xong, Lục An An nhìn về phía anh: “Để em làm cá cho ạ, thầy Thịnh muốn ăn như thế nào?”
Thịnh Hành liếc nhìn, nhàn nhạt nói: "Hấp đi."
"A?"
“Dễ làm.”
Lục An An chớp chớp mắt, sau khi chạm tới ánh mắt biến hóa của Thịnh Hành, lập tức đồng ý: "Được, em làm ngay đây.”
Cô đã làm cá thì Thịnh Hành sẽ làm cái khác, thoạt nhìn thao tác của anh không quá nhuần nhuyễn, nhưng so với lần trước ở trong siêu cấp thần tượng thật sự tốt hơn nhiều.
Nhìn chằm chằm các động tác của anh một lúc, Lục An An phát ra câu hỏi sâu thẳm trong lòng: “". . . Thầy Thịnh, anh biết nấu cơm từ khi nào vậy?”
Tay Thịnh Hành ngừng một lát, liếc nhìn cô: "Cá làm xong rồi?"
Lục An An: ". . ."
Dấu vết đổi chủ đề này cũng quá rõ ràng đi.
Cô nghĩ nghĩ, không một tiếng động giương lên khóe miệng, rất nể tình không tiếp tục hỏi.
Cô cúi đầu làm cá, Thịnh Hành ở bên cạnh xào rau.
Cũng không biết vì sao, khán giả nhìn nhìn liền cảm thấy hình ảnh này hết sức thoải mái.
Lục An An cũng không quá yên lặng, thỉnh thoảng còn có thể giúp Thịnh Hành một chút, chẳng qua không hỏi liên hồi cái này làm như thế nào cái kia làm ra làm sao, giọng điệu của cô cũng rất thoải mái, giống như những cuộc đối thoại giao lưu bình thường.
[ Sao mà tui thấy… Cái hình ảnh này khiến tui rất thoải mái nha. ]
[ Trời ạ, giá trị nhan sắc của hai người này quá cao rồi, tui rất thích nhìn thấy dáng vẻ hai người bọn họ nấu cơm. ]
[ Ô ô ô ô anh trai là cái nhân vật thần tiên gì đây, còn biết cả nấu cơm luôn. ]
[ Tôi thực sự quá hâm mộ Lục An An, sau khi cùng hợp tác với anh trai hát còn có thể cùng anh trai nấu cơm, đây rốt cuộc là vận may thần tiên gì nha. ]
[ Đừng nói nữ, hiện tại tui chính là chanh tinh. ]
Thịnh Hành nấu mấy món không quá đơn giản, nhưng cũng không quá phức tạp nhưng bề ngoài nhìn không tệ chút nào, cá hấp của Lục An An lại có chút đen.
Ngửi được hương thơm, Liễu Mộng Đình chui vào nhà bếp.
"Thơm quá đi, đã làm xong chưa?"
“Sắp xong rồi đây, cô Liễu có muốn thử một chút hay không."
"Có."
Liễu Mộng Đình nếm nếm mấy miếng, hai đôi mắt phát sáng: “Ăn ngon quá đi! An An, sao em có thể tuyệt vời như vậy nha.”
Lục An An: ". . . Món này là thầy Thịnh làm, em chỉ làm cá."
Liễu Mộng Đình bị sặc một cái, nhìn về phía Thịnh Hành: "Thầy Thịnh lợi hại,
nam thần toàn năng danh bất hư truyền."
Thịnh Hành mỉm cười: "Cảm ơn."
Năm người bây giờ đã biến thành sáu người.
Mọi người tụ lại một chỗ cùng nhau ăn cơm.
Chương trình phát sóng trực tiếp đến mười giờ tối, người xem có thể vào bất cứ lúc nào, thỉnh thoảng trong lúc chiếu còn có quảng cáo chen vào, đều là những nhãn hàng tài trợ cho chương trình, thi thoảng nhìn mấy người tương tác nói ra tên mấy thương hiệu tài trợ các khán giả còn cảm thấy buồn cười.
Lúc mọi người ăn cơm cũng phát sóng trực tiếp.
Lục An An ngồi ở phía đối diện Thịnh Hành, Ngô Duyệt ngồi bên cạnh Thịnh Hành, bàn ăn có hình chữ nhật, mỗi bên vừa vặn ngồi ba người.
Liễu Mộng Đình kéo cô nói chuyện, ở bên cạnh cô còn có Đồng Hướng.
Lục An An nhìn đồ ăn trước mắt, nhịn không được chụp lại một bức.
Mọi người đều nhất trí dừng động tác, còn đùa giỡn nói phải cố gắng bảo tồn lại đống đồ ăn này, trong cuộc đời vậy mà lại có thể có một lần được ăn cơm do Thịnh Hành nấu.
Mọi người vui vẻ hoà thuận ăn cơm.
Ngô Duyệt liếc nhìn, nói: "Thầy Thịnh thật là lợi hại, đây là thịt kho tàu ạ, thoạt nhìn ăn rất ngon nha.”
Thịnh Hành gật đầu một cái: "Cô ăn thử đi, nhìn thế nhưng có khi ăn cũng không ngon lắm đâu.”
Đồng Hướng liếc nhìn, cười cười: "Tôi còn cần học tập thầy Thịnh nhiều hơn."
Thịnh Hành nhướng mày, không quá hiểu ý của anh ta.
Liễu Mộng Đình ý vị không rõ cười cười: "Không có chuyện gì, mọi người mau ăn đi, đợi thêm chút nữa đồ ăn lại nguội hết, hình như tổ tiết mục đã chuẩn bị trò chơi gì đó cho chúng ta sau khi ăn xong đó.”
Cô ấy phun tào: "Quả thực muốn điên mà."
Nhân viên công tác: . . .
Mặt không hề cảm xúc. jpg.