Chương 110
Mặc dù không quá rõ ràng vì sao Lục An An lại có công việc khác cần làm vào lúc này, rồi lại tại sao lại bị Thịnh Hành gặp phải, nhưng ai nấy đại khái đều đã hiểu rõ.
Lục An An bây giờ đang ngủ ở trong căn phòng vốn dành cho Thịnh Hành, còn Thịnh Hành thì lại đi ra bên ngoài ngủ.
Còn là do đích thân nhân viên chương trình chuẩn bị.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, Thịnh Hành lạnh nhạt nói: "Em ấy ngủ quá muộn, không thì nhiệm vụ đầu tiên liền tùy ý một chút đi."
Liễu Mộng Đình gật đầu: "Nói đúng đó, cứ thoải mái đi, dù sao cũng không có quy định bắt buộc mọi người phải dậy sớm mà.”
Cô ấy lại ta nhìn về phía mọi người: "Mặc dù tôi không biết nấu ăn nhưng mà vẫn có thể làm một chút món ăn nhẹ cho bữa sáng nha, sáng hôm nay mọi người muốn ăn gì nào?"
Đồng Hướng: "Hôm qua tôi có mua bánh mì, ăn bánh mì đi.”
"Được nha được nha."
Mọi người vui vẻ hoà thuận trò chuyện, đều không phát hiện ra sắc mặt của Ngô Duyệt có điểm không đúng.
Thịnh Hành nhìn về phía Liễu Mộng Đình: "Cô lên xem em ấy đi.”
"An An á?" Liễu Mộng Đình vui vẻ nói: "Được."
*
Các khán giả xem truyền hình trực tiếp sau khi xem xong đoạn này luôn cảm thấy có điểm không đúng.
[ Vì sao Lục An An nửa đêm lại ra bên ngoài vậy? ]
[ Tôi lại muốn biết vì sao lúc ấy lại không có phát sóng trực tiếp? ! ]
[ Cmn, vừa nãy ý tứ trong lời nói của Thịnh Hành có phải là, sau khi Lục An An đi ra ngoài liền không về phòng của mình có phải không, vì sao cô ấy lại không quay về nha? ]
[ Tôi nhớ rồi, trước đó Ngô Duyệt có nói là lúc mình ngủ rất dễ tỉnh, có phải là cô ấy sợ sẽ đánh thức Ngô Duyệt hay không? ]
[ Tôi luôn cảm thấy tối hôm qua đã xảy ra một chuyện gì đó mà chúng ta không biết nha. ]
[ Sắc mặt của Ngô Duyệt thật khó coi quá đi, sẽ không phải là thật sự đã xảy ra cái gì đi. ]
[ Ô ô ô ô Thịnh Hành cũng quá tốt bụng rồi, vậy mà lại đem phòng của mình tặng lại cho Lục An An, tự mình lại đi ra bên ngoài ở. ]
[ Lục An An thật không biết xấu hổ, Thịnh Hành nhường lại mà cô không biết từ chối à? ]
Các fans lại cãi lộn không ngừng.
Liễu Mộng Đình gõ gõ cửa, sau khi nhận được đáp lại mới đi vào, đi đằng sau cô ấy còn có mấy chuyên viên quay phim cầm theo máy quay tới, muốn quay lại toàn bộ hành trình của các cô.
"Chị Mộng Đình."
Liễu Mộng Đình cười: "Rốt cục không còn gọi chị là cô Liễu nha."
Cô ấy chọc chọc mặt Lục An An: "Sao rồi, đã tỉnh chưa?”
"Dạ."
Liễu Mộng Đình liếc nhìn máy quay phim, thấp giọng hỏi: "Tại sao em lại ngủ ở đây? Trước đó không phải chị có nói là em có thể tới gõ cửa phòng chị sao?”
Lục An An mở mắt ra nhìn vào cô ấy, tay ở bên dưới lại vân vê chăn, nhỏ giọng nói: “Em có gõ rồi, nhưng chị không dậy.”
Liễu Mộng Đình: ". . ."
Cô ấy đột nhiên chột dạ, sờ sờ mũi nói: "Vậy sao, hoá ra chị ngủ sâu như vậy sao.”
Lục An An: ". . . Ừm."
Liễu Mộng Đình nhìn cô: "Em sao thế, tối hôm qua bận bịu cái gì vậy?“
“Cần làm một bài tập gấp để giao lên ạ.”
Lục An An nói: "Đến lúc làm xong cũng đã tới hai giờ."
"Vậy tại sao không trở về phòng mà ngủ, có phải là em sợ đánh thức Ngô Duyệt hay không?"
Động tác Lục An An đứng dậy ngừng một lát, nửa ngày sau mới hàm hồ đáp một tiếng: "Ừm."
————
Nhưng thực ra chuyện không phải như vậy.
Tối hôm qua cô và Thịnh Hành cùng nhau đi lên tầng.
Sau khi Thịnh Hành đưa cô đến cửa phòng mới tính toán rời đi, ở bên trong nhà gỗ nhỏ đâu đâu cũng có máy ghi hình, mặc dù không phát sóng trực tiếp nhưng ai biết có máy quay nào vẫn còn đang hoạt động đâu.
Lục An An không dám biểu hiện mình quá quen thuộc với Thịnh Hành, cô quay đầu nhìn về phía anh: "Thầy Thịnh, em ở đây được rồi, anh mau về ngủ đi.”
Thịnh Hành gật đầu: "Sau khi nhìn em vào tôi sẽ về phòng.”
Lục An An vặn cửa, sau hai lần xoay xoay, cô ngây ngẩn cả người.
Thịnh Hành nhìn động tác của cô, đi tới cửa xoay nắm cửa một cái:”. . .Em có mang theo chìa khoá không?"
"Không ạ."
Thịnh Hành hơi nhíu mày: "Em ngủ cùng một chỗ với Ngô Duyệt?"
"Ừm."
"Gõ cửa đi." Thịnh Hành nói: "Có thể là đã ngủ quên rồi, em gõ cửa đi.”
“Vâng.”
Lục An An gõ cửa, nhưng sau khi gõ đến mấy lần, người bên trong vẫn như cũ không phản ứng lại.
Hai người đưa mắt nhìn nhau, Thịnh Hành nói: "Đi tới phòng tôi ngủ đi.”
"A?"
“Không cần đâu ạ.” Lục An An không chút nghĩ ngợi từ chối: "Để em đi tìm một nhân viên công tác xin chìa khoá phụ là được rồi.”
Nhưng thật đáng tiếc, ở chỗ nhân viên công tác bên kia cũng không có chìa khoá.
Hai chiếc chìa khóa duy nhất đều được để ở trong phòng, dù sao bất cứ lúc nào cũng đều có nhân viên công tác ở bên cạnh mọi người, không có ai nghĩ tới sẽ có người khóa cửa.
Đến cuối cùng, Lục An An quyết định ngủ ở sô pha, lại bị Thịnh Hành xách mũ lên dạy bảo một trận, nhân viên công tác cũng nhanh chóng điều chỉnh lại, dù sao cũng không thể để Lục An An ngủ ở sô pha được.