Chương 226
Editor và Beta: Chăm chỉ Team
Lục An An đọc những bình luận kia, có loại cảm giác tìm thấy người tri tâm.
Thực ra đêm nay, tất cả các fans đều có ý nghĩ này.
Ban đầu lúc Thịnh Hành đổi nghề sang đóng phim, có rất nhiều người không xem trọng anh.
Nhưng cố tình anh lại cứ muốn rẽ ngang vào con đường này, hết lần này tới lần khác cứ muốn chui đầu vào, ban đầu không có một ai xem trọng quyết định này của anh, thậm chí bọn họ còn cảm thấy anh chỉ là một ngôi sao nổi tiếng dựa vào lưu lượng, có thể đóng được cái gì chứ, cũng chỉ có mỗi gương mặt đẹp mà thôi.
Nhưng sau đó, sau khi phim truyền hình và phim điện ảnh anh đóng được chiếu ra, trong nháy mắt chiến tanhg dư luận, khiến cho rất nhiều người phải thay đổi cái nhìn với anh.
Lại sau đó nữa, mọi người dần dần không còn soi mói xét nét anh nữa.
Cũng càng ngày càng thừa nhận, kỹ thuật diễn của anh quả thật không tệ, so với mấy nghệ sĩ phái lưu lượng khác mà nói, anh diễn thật sự rất tốt, đã phá vỡ rất nhiều nhãn mác mà mọi người vẫn luôn dán lên người anh.
(lưu lượng được công nhận bởi nhân khí, tài nguyên, công chúng. cụ thể thì có những thứ như doanh thu phòng vé, rating truyền hình, giải thưởng, đại ngôn, thời thượng tạp chí ngũ đại, fandom...)
Lại sau nữa, Thịnh Hành chỉ chuyên tâm đóng phim.
Một thời gian sau trên mạng liền có người nói, anh chuyển sang đóng phim là bởi vì anh đã không thể hát được nữa, không thể có đột phá trong sự nghiệp, thậm chí bọn họ còn nói như thật vậy.
Nói tóm lại, bất kể là bạn làm cái gì, cũng đều sẽ có người bàn luận về bạn.
Nhưng nếu như muốn làm mọi chuyện hoàn mỹ, làm sao có khả năng.
Bây giờ Lục An An nhìn những bình luận này, cô cũng giống như các fans khác, đột nhiên cảm thấy thật thoải mái.
Sau khi concert của Thịnh Hành được công bố, có các antifans xấu xa, còn có cả fans của các đối thủ khác, bọn họ bắt đầu trù ẻo, nói concert của Thịnh Hành nhất định sẽ xảy ra vấn đề, thậm chí còn nói đến xem anh chỉ tổ tốn tiền mà thôi, không cần mua vé.
Tất cả các fans đều muốn nói chuyện cho anh, thế nhưng hết lần này tới lần khác, kể cả khi bọn họ đã lên tiếng thì cũng bị những người đó nói là không biết lượng sức.
Bởi vì quả thực là đã mấy năm rồi anh không tổ chức đêm hòa nhạc, hiệu quả của lần này và phản ứng của khán giả như thế nào, không có ai biết.
Mặc dù anh cũng có hát trong các chương trình truyền hình nhưng chuyện này chung quy cũng không giống chuyện tổ chức một buổi concert, không ai dự đoán được điều gì.
Hơn nữa ai cũng biết khi ca sĩ hát trong chương trình đều sẽ được thu âm và chỉnh sửa từ trước, cho nên tất nhiên những lời fans nói cho anh càng không có quá nhiều sức thuyết phục.
Cho nên concert đêm nay có không ít người chờ đợi để chế giễu anh.
Mà bây giờ —— bọn họ chẳng có lí do gì để cười anh cả.
Fans của Thịnh Hành không chịu thua kém, bản thân anh cũng không chịu thua kém, anh đích thân dùng hành động của mình vả mặt nhóm người kia, khiến cho các fans có thể hãnh diện vì anh.
Đến tận lúc này, tâm tình của các fans vẫn vô cùng kích động, đêm nay toàn không có cách nào tưởng tượng trước được.
Lục An An đọc nhưng lời bình, nhiệt huyết sôi trào.
Thật sự, quá thoải mái.
Cô cũng không nhịn được có chút cảm động, idol không chịu thua kém, đối với fans mà nói, anh thật sự quá quá khiến bọn họ hãnh diện.
Idol chỉ cần có thể làm được năm điểm thì các fans có thể giúp anh nâng lên thành 10 điểm.
Đây chính là sức mạnh của fans.
Các cô ấy truy đuổi theo ánh sáng, cũng sẽ cố gắng tận lực thủ hộ nó được tỏa sáng thật hoàn hảo.
*
Suốt dọc đường Lục An An chỉ ngồi xem Weibo, Lâm Nhược Tinh và Lục Diên cũng hiếm khi không quấy rầy cô, sau khi đến nơi, cô mới cất điện thoại đi.
Vừa mở cửa xe, Thịnh Hành đã đứng ở ngoài cửa.
Lục An An ngẩn ra, có chút kinh ngạc.
Lớp trang điểm trên mặt Thịnh Hành đã được tẩy di, để lộ ra một khuôn mặt sạch sẽ trong trẻo, đôi mắt có chút tơ máu đỏ hồng, thế nhưng chuyện này cũng không trở ngại mị lực mà anh toả ra.
Lục An An đứng đối diện với anh, trong lòng nhảy nhót.
Cô nuốt nước miếng, hô lên: " Thịnh... Hành."
Thịnh Hành "Ừ" một tiếng, âm thanh trầm thấp nặng nề nói: "Đến đây."
Lục An An đáp một tiếng, mắt dời đi nhìn qua Lục Diên.
Lục Diên hơi nhíu mày, nhìn Thịnh Hành: "Sao cậu lại đi qua ngoài này?”
"Chờ các anh.”
Lục Diên: "..."
Trong nháy mắt, có cáu cũng không thể phát.
Anh liếc nhìn em gái mình, hơi bĩu môi.
"Đi đi, vào trong."
Anh nói: "Đứng đây không sợ bị chụp lại à.”
Thịnh Hành nở nụ cười: "Sẽ không."
Sau khi Concert kết thúc, mọi người tụ tập lại một chỗ liên hoan, chỗ này đã được bao thầu sẵn từ trước.
Nơi đây là một căn biệt thự riêng biệt, xung quanh được bảo vệ rất tốt, người lạ bên ngoài sẽ không thể vào được.
Cũng không cần lo lắng sẽ bị mấy tên chó săn của truyền thông lén lút theo vào.
Lâm Nhược Tinh cười cười, nhìn Thịnh Hành: "Chúc mừng cậu, đêm nay biểu hiện không tệ."
Thịnh Hành: "Cảm ơn."
Lâm Nhược Tinh: "Đi vào trước đi, bên ngoài hơi lạnh."
Thịnh Hành gật đầu, nhìn fans nhỏ: "Lạnh không?"
Lục An An gật đầu: "Hơi hơi ạ.”
Khóe môi Thịnh Hành vẽ lên : "Đi thôi, vào trong nào."
"Vâng ạ."
Lúc bốn người đi vào, những người khác đều đã đến đông đủ.
Có mấy người không chờ concert kết thúc đã đi trước, dù sao thì với tình hình của concert tối nay chắc chắn anh sẽ thành công mỹ màn, mà đồng nghĩa với việc đó chính là con đường bên ngoài sẽ bị tắc nghẽn,
Nhưng Lục Diên phải đợi Lục An An, cô đi ra theo dòng fans tấp nập nên đương nhiên đã lỡ một chút thời gian.
Khi bốn người vào trong Lục An An còn nhìn thấy rất nhiều quen thuộc người.
Bên trong có Cố Bạch có Liễu Mộng Đình, còn có đám người anh Du vào Ôn Tư Niên, cũng có một vài người cô đã từng gặp trong căn biệt thự lần trước Lục Diên dắt cô tới, hầu như ai nấy đều cho cô một chút ấn tượng.
"An An."
Cố Bạch hô lên: “Không phải anh của em nói em không có thời gian đi xem concert sao?"
Lục An An: "..."
Bước chân của cô trong nháy mắt dừng lại.
Cô nghẹn họng, chớp chớp mắt nói: "Em vừa tới."
Cố Bạch: "..."
Biểu cảm của anh ta nhìn Lục An An chính là ‘em nghĩ anh bị ngốc chắc’.
Lục An An không nói gì.
Thịnh Hành khẽ cười: "Đúng là vừa tới."
"..."
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, rất là không còn gì để nói.
Cũng may Ôn Tư Niên đúng lúc này lên tiếng nói chuyện, đề tài này cũng cứ thế qua đi.
Tiệc chúc mừng hôm nay là của Thịnh Hành, đương nhiên anh là nhân vật chính.
Tất cả mọi người đều hớn hở chúc mừng Thịnh Hành, anh cứ thể bọ kéo đi.
Lục An An liếc nhìn, bị Lâm Nhược Tinh kéo đi qua chỗ khác.
"Chúng ta qua đây nói chuyện tâm sự nào.”
"Vâng ạ."
Lục An An và Lâm Nhược Tinh ở bên nhau, nữ giới trong biệt thự không nhiều, hầu như ai nấy đều lớn tuổi hơn Lục An An, cũng khá quan tâm với Lục An An.
Có điều Lục An An lại không thích loại hoạt động này lắm, cô cảm thấy cả khuôn mặt của mình đều sắp bị cười đến cứng lại rồi.
Sau khi ở bên trong một lát, Lục An An lấy cớ đi toilet để rời đi.
Chờ tới khi cô từ toilet đi ra ngoài, Thịnh Hành không nhanh không chậm từ một chỗ khác đi tới.
Tầm mắt hai người va vào nhau, Lục An An nhìn chằm chằm anh, cô hít sâu một hơi: "Thịnh Hành."
Thịnh Hành đáp một tiếng, mi mắt hơi cụp xuống nhìn cô: "Ừm."
Lục An An nhìn khuôn mặt của anh, nhỏ giọng hỏi: "Có phải là anh say rượu rồi hay không?"
Mùi rượu quanh người anh nồng nặc, nhưng lại không hề khó ngửi.
Thịnh Hành ngừng một lát : "Không."
"Thật sao?"
Lục An An chỉ vào mặt của anh, nhẹ giọng nói: "Cả khuôn mặt của anh đều đỏ lên rồi nè.”
Thịnh Hành nhìn vào mắt cô, khóe môi hơi nhếch: "Thật không có."
Anh nhìn Lục An An một lúc lâu, sau đó đột nhiên hỏi: "Nếu không em lại gần ngửi xem?”
"..."
Hai người không một tiếng động nhìn nhau một lát, Thịnh Hành khom lưng xuống, khuôn mặt của anh càng ngày càng gần, càng ngày càng gần… Đúng lúc này cách đó không xa truyền đến một âm thanh quen thuộc.
"An An!"
Lục Diên nghiến răng, nhìn tình cảnh cách đó không xa.
“Em ở đây làm gì?"
Lục An An trong nháy mắt sợ hãi.
Cô lui về sau một bước, Thịnh Hành cũng đứng thẳng lên, theo ánh mắt của cô nhìn về phía bên kia.
Cách đó không xa, Lục Diên, cùng với toàn bộ mấy người Cố Bạch, Ôn Tư Niên đều đang đứng nhin.
Lúc nhìn thấy một màn này, khuôn mặt của cô trong nháy mắt đỏ bừng.
"Lão đại..."
Cô nhìn về phía những người khác, há miệng thở dốc, cả nửa ngày cũng không phát ra được một câu.
Cô chỉ nói: "Em em em đi toilet, em đi về trước, em đi tìm chị Nhược Tinh."
Nói xong, Lục An An chạy như một làn khói.
Ôn Tư Niên không nhịn được, bật cười.
Lục Diên không để ý tới anh ta, anh ngước mắt lên nhìn Thịnh Hành, ánh mắt giống như là muốn giết người
"Thịnh Hành, cậu đi cùng tôi qua đây!"