Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 227

Chương 227 -
Chương 227 -

Chương 227

Editor và Beta: Chăm chỉ Team

Lâm Nhược Tinh nhìn dáng vẻ Lục An An chạy về, có chút kinh ngạc.

"An An,khuôn mặt của em sao lại đỏ như vậy?”

"Không có chuyện gì ạ."

Lục An An ngượng ngùng nói: "Chị Nhược Tinh, chị ở đây một mình ạ?”

"Ừm."

Lâm Nhược Tinh nhìn chung quanh một vòng: "Vừa rồi em có uống một chút rượu, có phải đã uống say rồi không?"

"Không ạ."

Lâm Nhược Tinh: "Anh của em đâu rồi?”

Cô ấy nhìn một vòng: "Sao còn chưa về nhỉ?”

Lục An An nghẹn họng, mím môi nói: "Em cũng không biết, bọn mình cứ chờ ở đây đi chị.”

"Được rồi."

Lâm Nhược Tinh duỗi tay sờ sờ đầu của cô, khẽ cười: "Thịnh Hành cũng chẳng thấy đâu nữa, em có muốn tự mình nói tiếng chúc mừng với Thịnh Hành hay không?"

Nhưng thật ra Lục An An rất muốn nha.

Thế nhưng cô đã bị mấy người Lục Diên đánh gãy rồi.

Vừa nghĩ lại một màn kia, Lục An An lại không nhịn được day day vành tai đang nóng lên của mình.

Cô liếm liếm môi dưới, mềm giọng nói: "... Mấy hôm nữa nói cũng được ạ, đêm nay em cũng không vội.”

Lâm Nhược Tinh nhìn chằm chằm cô một lát, đột nhiên nở nụ cười.

"Ừ, tùy em vậy.”

"Vâng vâng."

Hai người ở ngồi một lát thì đột nhiên nhìn thấy Lục Diên nổi giận đùng đùng đi tới phía bên này của hai người.

Lục An An và Lâm Nhược Tinh sửng sốt, còn chưa kịp phản ứng lại đã nghe thấy Lục Diên nói: "Đi, về nhà."

"..."

Lục An An nghẹn lại: "Thế nhưng mà —— "

Sau đó thì không có sau đó, bị Lục Diên liếc nhìn một cái, Lục An An chỉ đành chột dạ sờ sờ mũi.

"Ồ."

Lâm Nhược Tinh liếc nhìn Lục Diên, lại nhìn thấy mấy đôi mắt tràn đầy tò mò xung quanh, nhịn xuống câu hỏi nói:

“Bây giờ về luôn sao?”

Giọng nói của cô không phải là loại rất êm dịu nhưng lại khiến người nghe rất thoải mái.

Sắc mặt của Lục Diên hơi nguôi ngoai, ngừng một chút nói: "Xin lỗi em."

Lâm Nhược Tinh buồn cười nhìn anh: "Xin lỗi cái gì?"

Cô ấy nói: "Muốn về thì cứ về thôi.”

Lục Diên hít sâu một hơi, nhìn Lục An An: "Đi, giờ cũng không còn sớm nữa rồi."

Lục An An liếc nhìn Thịnh Hành đang đi tới ở phía sau, nói: “Vâng ạ.”

Lâm Nhược Tinh nhéo nhéo khuôn mặt của cô an ủi.

Sắc mặt Lục An An thật ra cũng không có vẻ gì, trên mặt không biểu hiện ra cái gì.

Ba người đi ra ngoài, lúc đi tới bãi đậu xe, Lục An An vẫn luôn không lên tiếng.

Đang đi, Lục Diên đột nhiên dừng bước.

Lâm Nhược Tinh ghé mắt liếc nhìn anh, quay đầu lại nhìn phía sau Lục An An.

"An An."

"A?"

Lâm Nhược Tinh cười: "Nhanh đi đi."

Lục An An chớp chớp mắt.

Lâm Nhược Tinh nói: "Cho em mười phút, có đủ không?”

Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng ngời.

Cô vui mừng nhìn Lâm Nhược Tinh, lại liếc nhìn Lục Diên.

Lục Diên không hé răng, ngược lại trực tiếp mở cửa xe ra bước vào.

Cô không suy nghĩ nữa, vội vàng nói: "Cảm ơn chị Nhược Tinh."

Sau khi thấy Lục An An chạy đi, Lâm Nhược Tinh mới lên xe.

Lục Diên đang nhắm mắt ngồi ở ghế lái nghỉ ngơi.

Lâm Nhược Tinh nhìn anh, cúi đầu hôn anh một cái: "Xin hỏi anh... Đang làm gì thế?"

Lục Diên mở mắt ra nhìn cô.

Anh bất đắc dĩ nở nụ cười: "Không có gì."

Lâm Nhược Tinh cười cười, cúi đầu hôn lên môi anh: “Được rồi mà, hôn nhiều như vậy còn không vui sao?”

"Tôi hôn không tốt sao?"

Lục Diên: "..."

Anh bất đắc dĩ nở nụ cười, ôm người vào trong ngực.

Lâm Nhược Tinh khựng lại, nhưng sau đó lại không đẩy anh ra.

“Anh đã nói chuyện gì với Thịnh Hành vậy? Sao tâm trạng lại xấu như vậy?”

Lục Diên không hé răng, thấp giọng nói: "Không biết nên nói như thế nào."

"Vậy anh tự điều chỉnh lại tâm trạng của mình đi, lúc về nói với em cũng được.”

"... Được."

Trước mặt Lâm Nhược Tinh Lục Diên vẫn luôn duy trì trạng thái thẳng thắn thành khẩn

Không che giấu cô ấy chút nào.

*

Bên kia, sau khi được Lục Diên cho phép, Lục An An như chú chim được thả ra khỏi lồng.

Cô vừa định chạy tới nhưng sau đó lại dừng lại.

Hình như không thích hợp cho lắm.

Ban nãy bọn cô đi ra như vậy, bây giờ lại quay vào, hình như không được lắm.

Cô rối rắm vài giây, suy nghĩ một lúc vẫn không tiến vào.

Một lát sau Lục An An liền trở về, Lâm Nhược Tinh nhìn cô, có chút ngoài ý muốn.

“Sao nhanh như vậy?"

Lục An An: "Ừm, em không vào.”

Lục Diên liếc mắt nhìn cô.

Lục An An nói: "Bên trong đông người lắm, không thích hợp."

Lâm Nhược Tinh cũng hậu tri hậu giác ý thức được vấn đề này: "Vậy em cứ thế quay về à?"

“Đúng ạ.”

Bên trong xe yên tĩnh.

Lâm Nhược Tinh không đổi chỗ đi ra sau ngồi cùng Lục An An, cô ấy dõi theo gương chiếu hậu nhìn biểu cảm của Lục An An, bất đắc dĩ day day huyệt thái dương.

Cái tên cuồng ma thích khống chế em gái này không dễ dụ, An An... Cũng không biết nên dỗ dành như thế nào nữa.

Một đường im lặng về đến nhà.

Tiến vào thang máy, sau khi đi tới tầng nhà của bọn họ, ba người đi ra.

Lục Diên nhìn Lâm Nhược Tinh: "Đợi một lát anh về."

Lâm Nhược Tinh đáp một tiếng, nhìn vào mắt anh: "Lục Diên, có một số việc... Nhìn thoáng chút."

"..."

Lục An An đã mở cửa đi vào nhà.

Lục Diên suy nghĩ, nói: "Nếu không để anh bình tĩnh lại một chút rồi lại đi nói chuyện với em ấy nhé?”

Lâm Nhược Tinh cười: "Rất tốt, anh cần bình tĩnh lại."

Cô ấy nói: "Chuyện tình cảm vốn không có ai có thể khống chế được, anh có ngăn cũng vô dụng thôi, bây giờ anh ngăn lại thì có khác gì người lớn trong nhà ngăn cấm con cái thời xã hội phong kiến chứ.”

"... ..."

Nghe Lâm Nhược Tinh lên án, Lục Diên không còn gì để nói.

Trầm ngâm một lát, Lục Diên nói: "Anh biết rồi."

Lâm Nhược Tinh: "Anh đi chúc ngủ ngon An An đi."

"Ừm."

Lúc Lục Diên đi qua nhà Lục An An, cô vừa mới đun nước xong, đang từ phòng đi ra ngoài.

"Anh, sao anh lại qua đây?”

Lục Diên: "Không có gì."

Anh nhìn Lục An An: "Anh giận em ạ?"

"Không.”

Lục An An mím môi, thu lại tâm tình nho nhỏ dưới đáy mắt, nói: "Em biết anh là vì tốt cho em."

Lục Diên nhìn vẻ mặt cô, trầm thấp đáp một tiếng: "Quên đi, anh chỉ tới chúc em ngủ ngon thôi."

“Vâng.”

Lục An An cười: "Anh cũng đi nghỉ sớm đi nha."

Hai tay Lục Diên nhét ở trong túi nhìn cô, ngừng một chút, nói: "An An."

"A?"

Lục Diên hít sâu một hơi nói: "Không có gì, chỉ muốn nói với em một tiếng, em muốn làm gì cũng được, có chuyện gì có anh chịu trách nhiệm."

Lục An An chớp chớp mắt.

Lục Diên không nhiều lời, lạnh nhạt nói: "Nghỉ ngơi sớm một chút, anh về đây.”

"... A."

Sau khi Lục Diên đi rồi, Lục An An mới suy ngẫm lại ý tứ bên trong lời anh nói, dường như đã hiểu ra chuyện gì đó, lại hình như là chẳng hiểu gì cả.

Sau khi tắm xong, Lục An An vừa định đi ngủ thì Thịnh Hành gọi điện thoại đến.

"Alo."

Lục An An đè lại những suy nghĩ kích động của mình: “Thịnh Hành, chỗ anh xong rồi ạ?”

“Ừ.”

Thịnh Hành ngồi ở trong xe, quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ: "Buồn ngủ chưa?"

"... Cũng có thể không ngủ.”

Nghe vậy, Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười.

"Vậy nói chuyện cùng tôi nhé?”

“Được ạ.”

Lục An An thấp giọng nói: "Thịnh Hành, chúc mừng anh, đêm nay anh siêu cấp lợi hại."

Thịnh Hành: "Thích sao?"

"Đương nhiên."

Lục An An nói: "Vô cùng thích, các fans đều đang khen anh hát hay quá hay, tiến bộ nhiều hơn so với trước đó."

Nghe giọng của cô như vậy, Thịnh Hành đột nhiên cảm thấy tất cả mệt mỏi đều biến mất không còn tăm hơi.

Anh nhẹ nhàng giật giật khóe môi: "Cảm ơn."

Du Nguyên nghe thấy âm thanh này của Thịnh Hành, liếc nhìn một cái xong lại thu hồi ánh mắt.

Ôi, cảm giác như người này rất nhanh sẽ không còn là người nữa.

( Ý anh Du là Thịnh Hành rất nhanh sẽ hóa thân thành cầm thú. )

Lục An An nghe được giọng của Thịnh Hành, vô cùng vui vẻ.

"Bây giờ anh đang về nhà ạ?”

"Ở trong xe."

Lục An An "Ồ" một tiếng : " Vậy sau khi về anh nhớ uống trà tỉnh rượu nha, nếu không sáng mai sẽ bị chóng mặt đó."

"Ừ."

“Ngày mai anh có công việc gì không ạ?"

Thịnh Hành: "Không có."

Lục An An có chút ủ rũ: "Em có, trưa mai bọn em lại phải đi quay gameshow nữa."

"Không muốn đi sao?"

"Cũng không phải là không muốn đi."

Lục An An vẫn muốn cùng Lục Diên tham gia gameshow, nhưng mà cô muốn nói lời tạm biết với Thịnh Hành, chỉ tiếc là cô không có cơ hội này.

Cô rất muốn rất muốn được chính mồm nói một câu chúc mừng với Thịnh Hành, nói một tiếng cô rất thích anh đêm nay.

Bình Luận (0)
Comment