Đến buổi chiều, Trần Giai cũng gửi tin nhắn cho Lục An An, hỏi xem mình muốn tới thăm cô một chút có được không.
Lục An An dĩ nhiên rất hoan nghênh cô ấy.
Ngoài Trần Giai ra thì cũng có rất nhiều người gửi tin nhắn tới an ủi, cổ vũ, còn có cả xin lỗi Lục An An.
Cô đều đáp lại tất cả mọi người.
Sau ngày hôm ấy, chuyện đặc biệt nhất Là. . . Fans của Lục An An ngoại trừ an ủi và nói lời yêu thương với cô ra thì còn không quên những việc Lý Băng đã làm.
Chuyện Lý Băng ở trong tiết mục không ngừng nhằm vào Lục An An, những lời giễu mỉa mai và ám chỉ kia của cô ta ‘được’ các fans nối biên tập ra thành một video riêng.
Vừa khéo lúc này mọi người đang đau lòng cho Lục An An, cho nên ai nấy hò nhau tới công kích Lý Băng.
Đương nhiên, nếu như Lý Băng không hề làm chuyện gì sai thì sẽ chẳng có ai rảnh rỗi tự nhiên đi công kích cô ta. Như là Trần Nhuyễn vậy, các cư dân mạng đều cảm thấy rất thích Trần Nhuyễn, thậm chí bởi vì cuộc nói chuyện kia của cô ấy và Lục An An mà Trần Nhuyễn hút thêm được không ít fans, cũng kéo theo không ít hảo cảm từ người qua đường.
Nhưng Lý Băng lại không như vậy.
thái độ của cô ta với đám nhóc không tốt, còn luôn lén lút ám chỉ với mọi người Lục An An thế này thế kia.
Cứ nói cô thân là em gái ruột của Lục Diên sao lại có thể toàn năng như vậy.
Đủ loại ngôn ngữ mỉa mai, lúc đầu khi mới nghe cô ta nói, mọi người còn cảm thấy cô ta nói cũng rất có lý, nhưng bây giờ sau khi chân tướng đã rõ ràng thì các fans quả thực chỉ cảm thấy tức cô ta muốn lộn ruột.
Lý Băng cũng không biết vì chột dạ hay là vì sao, suốt cả một ngày không online Weibo.
Đến tôi, Đường Nghi nói với Lục An An: “Lý Băng vừa mất một hợp đồng làm người phát ngôn.”
Lục An An sửng sốt, kinh ngạc nhìn Đường Nghi: “Không phải chị ta là MC ạ?”
Đường Nghi: “Ừ, còn một chuyện trọng nhất hơn.”
“Là gì ạ?”
“Cũng không biết có phải do chương trình của các em hay không mà sau khi chương trình kết thúc, Lý Băng không chỉ mất một hợp đồng làm người phát ngôn mà đến cả đài truyền hình cũng không kí hợp đồng với cô ta nữa.”
Lục An An kinh ngạc vô cùng.
“Là anh của em làm ạ?”
Đường Nghi lắc đầu: “Chị cũng không chắc nữa.”
Chị ấy thấp giọng nói: “Có thể là anh của em, cũng có thể Là. . . Thịnh Hành, đương nhiên cũng có thể là do fans tạo áp lực.”
“Có đôi khi sức mạnh của fans cũng không thể khinh thường.”
Lục An An gật đầu.
Điểm này cô có thể hiểu được.
Đường Nghi nhìn cô: “Sao thế?”
Lục An An lắc đầu, thấp giọng nói: “Đây đều là do chị ta tự tìm, thực ra lúc mới tham gia em cũng không ngờ EQ của cô ta lại thấp như vậy.”
Đường Nghi cười: “Không chỉ là EQ thấp, em xem Hạ Uyển Nhiên bên cạnh lại rất thông minh đó.”
Tất cả mọi người đều không phải là người ngu.
Những chuyện Hạ Uyển Nhiên làm, fans không thấy được, Đường Nghi là người đại diện có tiếng trong giới, đã gặp qua không ít người muôn hình muôn vẻ, điểm ấy vẫn có thể nhìn ra.
Hạ Uyển Nhiên đôi khi nói mấy lời cũng ám chỉ rất mạnh, chỉ có cô ta không nói trước mặt Lục An An mà chỉ nói khi an ủi Lý Băng mà thôi.
Có đôi khi bạn bè an ủi nhau lại không thật sự là an ủi mà là một loại thúc đẩy và thôi miên khác.
Lục An An cười cười, không phát biểu ý kiến.
“Chị ta khá là thông minh.”
Đường Nghi liếc mắt nhìn cô: “Em có muốn ngả bài không?”
Lục An An nghẹn lời, dở khóc dở cười nhìn Đường Nghi:”Như vậy có phải có chút xấu xa hay không?”
“Em nhịn được sao?”
“Không được.”
Lục An An quả thực cũng có chút xấu xa.
Chẳng qua bây giờ cô vẫn chưa nghĩ ra biện pháp nào: “Đăng lên weibo sao? Chắc tạm thời không được nhỉ.”
Lục An An nói: “Bây giờ chị ta đã bị mất công việc, thực ra chuyện chị ta làm với em ảnh hưởng cũng không lớn.”
Đường Nghi suy nghĩ một chút, thấy cô nói cũng là sự thực.
“Vậy tạm thời cứ để như thế đi, nếu như cô ta định giội lại nước bẩn cho em thì đến khi đó nhất định phải trừng trị cô ta.”
“Dạ.”
Thực ra Lục An An cảm thấy , Lý Băng hẳn chẳng còn hi vọng gì.
Với EQ của cô ta, cô cảm thấy chẳng có đoàn đội nào muốn cứu vãn nữa, kể cả có cứu được thì trong mắt công chúng và người qua đường cũng đã kém vô cùng.
Mấy ngày tiếp theo, thỉnh thoảng Lục An An cũng có thể đứt quãng nhìn thấy tin tức quan tới Lý Băng.
Cô đều bình tĩnh xem xong sau đó bỏ qua một bên.
Khí trời càng ngày càng lạnh, cũng sắp tới tết rồi.
Sau khi tập cuối cùng chiếu ra lại thu hoạch được rất nhiều nước mắt, ước nguyện ban đầu của chương trình thật sự rất tốt, Lục An An và Lục Diên cùng với các nghệ sĩ được chọn cũng rất tốt.
Ngoại trừ Lý Băng.
Tất cả mọi người đều thích chương trình này.
Cũng nhớ có gameshow này mà có không ít fans nhỏ theo sau đi làm công ích.
Đều công ích theo khả năng của mình.
Có đôi khi mình chỉ cần đưa ra một chút viện trợ nho nhỏ nhưng có thể là món đồ cứu mạng cho một ai đó.
Lục An An không chủ động hiệu triệu mọi người làm công ích gì, cô chỉ tự mình làm.
Có năng lực liền làm, không có năng lực thì không cần làm.
Chỉ cần trong lòng có ý tốt, đối xử với mọi người xung quanh thân thiện cũng đã đủ.
Cái tâm của mình là quan trọng nhất.
Sau khi tập cuối cùng công chiếu xong cũng đã tới thời điểm Thịnh Hành từ nước ngoài trở vê.
Lục An An cũng được nghỉ mấy ngày, bởi vì sắp tới tết rồi.
Ngày nào cô cũng nhìn chằm chằm lịch trình của mình, trong lòng có chút ưu thương.
Hôm nay, lúc Lục An An gọi điện thoại cho Thịnh Hành có hỏi: “Mai anh về sao?”
Thịnh Hành nhíu mày: “Sao em lại hỏi thế?”
Lục An An “A” một tiếng, nói: “Không phải trước đó anh nói mai anh bắt đầu được nghỉ sao, được nghỉ ba ngày ấy.”
Thịnh Hành bật cười: “Đúng nhỉ, được nghỉ ba ngày.”
“Vậy anh có về không?”
Lục An An có chút lo lắng: “Gấp quá nhỉ, bay đi bay về thôi cũng mất hai ngày rồi.”
Thịnh Hành nhận hành lý từ trong tay Du Nguyên, ấn nút đi xuống của thang máy: “Không gấp.”
Anh thấp giọng hỏi: “Bây giờ thì em về nhà?”
Lục An An: “Tối mai ạ, mai anh bay về thành phố A đúng không, anh có về ăn tết với người nhà không?”
Thịnh Hành: “Có.”
“Vậy người nhà của anh ở đâu thế?”
Lúc này Lục An An mới nhớ tới hỏi, hình như cô chưa từng nghe Thịnh Hành đề cập tới chuyện về gia đình của mình bao giờ.
Đến cả trong các cuộc phỏng vấn trước đó của anh cũng không có mấy.
“Họ ở nước ngoài.”
Lục An An: “. . . A?”
Thịnh Hành cười cười, thấp giọng nói: “Cha mẹ anh đều ăn tết ở nước ngoài.”
Lục An An: “. . . ?”
Cô hơi sửng sốt, theo bản năng hỏi: “Vậy, không phải anh nói. . . Sẽ về ăn tết với người nhà sao?”
Thịnh Hành nhíu mày, gõ gõ cửa phòng Lục An An.
Lục An An hơi sửng sốt, quay đầu lại nhìn về phía cửa.
“Có người gõ cửa phòng, chờ em chút nhé, em ra xem là ai.”
Thịnh Hành: “Là anh.”
Lục An An: “A?”
Lục An An mở cửa ra, nhìn vào người đột nhiên xuất hiện tại cửa phòng mình.
Thịnh Hành nhìn biểu tình dại ra của cô, ung dung thong thả cất di động đi, âm thanh trầm thấp lại dịu dàng: “Em cũng là người nhà của anh mà, không phải sao?”