Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 284

Chương 284 -
Chương 284 -

Bầu không khí trong gian phòng vô cùng ám muội.

Hai má Lục An An ửng hồng, bị người ôm vào trong ngực hôn xuống, vòng eo cô nhỏ nhắn tinh tế khiến Thịnh Hành sinh ra một loại ảo giác, anh chỉ cần hơi dùng thêm chút sức cũng có thể cắt đứt eo của cô.

Anh cúi đầu hôn ta, vừa vội vàng vừa điên cuồng, không kịp dịu dàng với cô, vào giờ phút này anh chỉ muốn ăn luôn cô vào bụng, muốn độc chiếm cô thành của mình.

Chỉ có khi nào cô hoàn toàn thuộc về mình, anh mới có thể có cảm giác chân thực.

Lục An An bị động tác của Thịnh Hành làm cho hơi sợ hãi, nhưng rồi lại tiếc nuối không muốn đẩy người kia ra.

Cô nhận lấy nụ hôn của anh, ngửa đầu đáp lại.

Trong phòng có bật đèn, nhưng dưới ánh đèn vàng ấm áp không hiểu sao bầu không khí trong phòng càng thêm ám muội, khiến trái tim người ta khẽ động.

Thịnh Hành cắn môi của cô, cảm thụ được thân thể cực nóng trong lòng mình.

Anh một đường đi xuống, lúc thơm đến nơi nào đó của cô, cơ thể trong lồng ngực run rẩy, nhưng tay lại nắm chặt lấy quần áo của mình.

Thịnh Hành hít sâu một hơi, dời vị trí.

Hai người thở hổn hển, sau một lúc lâu, Thịnh Hành cúi đầu thơm lên cánh môi mềm mại của cô, ngậm lấy một chút rồi lại buông ra.

Giọng nói của anh rối rắm lại khàn khàn, có chút kỳ lạ, nhưng khi vào lại vô cùng trầm thấp quyến rũ.

“Nhớ anh không?”

“Có.”

Tay Lục An An vòng ở trên cổ anh, chặt chẽ ôm lấy.

Không chỉ có Thịnh Hành nhớ cô, cô cũng nhớ Thịnh Hành.

Mặc dù Lục An An vẫn luôn dặn anh không được vì chút kích động mà trở về, nhưng dưới đáy lòng vẫn có chút khát vọng và chờ mong.

Hi vọng anh có thể về sớm một chút.

Vừa rồi lúc nghe thấy anh nói phải về ăn tết với người nhà trong điện thoại, Lục An An còn có mấy giây cảm thấy mất mát.

Trong nháy mắt, tình thế đã xoay chuyển.

Từ khi người đàn ông này xuất hiện, nói với cô ―― em cũng là người nhà của anh, anh cùng em ăn tết, trái tim Lục An An vẫn luôn nhảy loạn không thể yên lặng được.

Cô cũng rất muốn ôm anh, rất muốn hôn lên đôi môi anh, rất muốn... Vĩnh viễn ở bên anh, cùng anh trải qua mỗi một lần ăn tết.

Thịnh Hành cảm thụ được nhớ nhung của người trong lồng ngực, trầm thấp nở nụ cười: “Đáng giá.”

“Dạ?”

Thịnh Hành lại cười không nói.

Lục An An nương theo ánh sáng vàng ấm áp ngửa đầu nhìn anh, mới chỉ một đoạn thời gian không gặp, cô lại cảm thấy Thịnh Hành hình như lại đẹp trai hơn một chút, còn trầm ổn hơn trước nữa.

Mặt mày càng thêm sáng sủa, lại càng thêm có mị lực.

Đường nét dưới cằm lưu loát, nhìn thôi đã khiến cho người ta rất muốn hôn một cái, nghĩ như vậy, Lục An An cũng làm theo suy nghĩ của mình.

"Sao thế?"

Lục An An lắc đầu, nắm chặt quần áo của anh, hỏi: "Anh còn chưa nói đâu, sao anh về sớm lại không báo cho em biết.”

Thịnh Hành trầm thấp nở nụ cười: "Ừm."

Anh duỗi tay, xoa xoa vành tai đỏ ửng của cô: “Muốn cho em một ngạc nhiên “

“Thích không?”

“Thích.”

Lục An An không chút do dự: “Rất thích rất thích.”

Cô cọ cọ đầu trong lồng ngực Thịnh Hành làm nũng: “Anh bay thẳng tới đây ạ?”

“Ừm.”

Thịnh Hành cảm nhận được ôn hương nhuyễn ngọc trong lồng ngực, cảm thấy thật sự đáng giá.

(Ôn hương nhuyễn ngọc: miêu tả người con gái trẻ tuổi thân thể trắng nõn mềm mại, toát ra hơi thở thanh xuân ấm áp)

Anh đã nhịn lại tâm tình để quay xong phim, nhờ thế tranh thủ được thêm hai ngày nghỉ, vừa quay phim xong liền không chậm thêm một giâu nào ngay lập tức từ trường quay phim chạy tới sân bay, thậm chí còn không thèm nghỉ ngơi một tối với đi, cứ thế lội đường xa bay về.

Cơ thể của mình mệt mỏi một chút thì có sao, em ấy vui vẻ là được rồi.

Anh duỗi tay, sờ sờ đầu Lục An An: “Khoảng thời gian này thế nào?”

“Rất tốt ạ.”

Lục An An cười: “Mọi thứ đều tốt.”

Nghe vậy, Thịnh Hành không nhịn được, hôn lên đôi mắt của cô một cái, giọng nói nặng nề: “Xin lỗi, anh về trễ rồi.”

Lục An An hơi suy nghĩ, lập tức hiểu được anh muốn nói gì.

Cô lắc lắc đầu, chọc chọc lồng ngực của Thịnh Hành, hàm hồ không rõ nói: “Không muộn.”

“Không muộn chút nào.”

Đối với cô, sự xuất hiện của Thịnh Hành rất vừa vặn.

*

Hai người liếc nhau một cái, Thịnh Hành nhìn vẻ mặt thẹn thùng của cô, khẽ cười: “Buồn ngủ chưa?”

“Có một chút ạ.”

“Vậy ngủ đi.”

“Vậy còn anh...”

Lục An An ngửa đầu nhìn anh: “Anh phải đi sao?”

Thịnh Hành liếc nhìn về phía sau cô, thoáng ngừng một lát nói: “Có để ý anh chiếm dụng sô pha của em không?”

Đáp án dĩ nhiên là không ngại.

Chỉ có điều, sô pha kia... Thịnh Hành cũng không ngủ được,

Nhưng Lục An An lại không nỡ để Thịnh Hành rời đi, cuối cùng kết quả là...

“Nếu không... Hay là anh cứ ngủ ở trong này đi?”

Thịnh Hành cười: “Yên tâm về anh như vậy?”

Lục An An chớp chớp mắt, không lên tiếng.

Thịnh Hành cũng không miễn cưỡng cô, dừng lại một chút mới nói: “Anh đặt thêm một căn phòng bên cạnh là được.”

Anh day day chóp mũi Lục An An: “Sáng ngày mai anh cùng em về nhé?”

“Vậy, anh của em phải làm sao bây giờ?”

Thịnh Hành nhẹ như mây gió nói: “Không phải anh của em cho là anh đang đang theo đuổi em sao?”

Lục An An: “...”

Ngược lại còn đúng là như thế.

Sở dĩ Lục Diên không nghĩ tới hai người đã ở bên nhau là vì anh ấy cảm thấy, nếu như Lục An An và Thịnh Hành hẹn hò nhất định sẽ kể cho mình nghe.

Anh ấy nhất định không nghĩ tới, Lục An An không có can đảm để nói cho mình biết, chỉ nghĩ thôi cũng thấy sợ hãi run cầm cập.

Lục An An nắm tay Thịnh Hành: “Nếu không, đừng đi.”

Cô nhỏ giọng nói: “Cứ ở lại đây đi.”

“Hả?”

Thịnh Hành vân vê chóp mũi của cô, hôn một cái: “Em có biết mình đang nói cái gì không?”

Mặt Lục An An đỏ hồng, có chút ngượng ngùng.

“…Chỉ đơn giản là ngủ ở đây thôi, em không có ý tứ gì khác.”

Thịnh Hành cười: “Em không có, nhưng anh có.”

Lục An An trong nháy mắt cứng đờ, vô cùng kinh ngạc nhìn anh.

Thịnh Hành mỉm cười, nhéo nhéo khuôn mặt của cô: “Đùa em thôi.”

Anh ngẫm lại, nhìn ánh mắt lưu luyến không rời của Lục An An: “Vậy anh sẽ ngủ trên sô pha, em đi ngủ trước đi.”

“Có được không ạ?”

Thịnh Hành: “Ở trên máy bay anh đã ngủ nhiều rồi, bây giờ vẫn chưa buồn ngủ, em cho anh mượn phòng tắm nhé?”

“A?”

“Anh muốn rửa mặt một chút.”

“Được ạ.”

――――

Trong phòng tắm có tiếng nước truyền ra, Lục An An nghe thanh âm kia, sau khi hậu tri hậu giác phản ứng được người bên trong là ai, toàn bộ khuôn mặt và cần cổ đều nóng kinh người.

Cô vùi đầu vân vê viền gối, ngượng ngùng không dứt.

Nghe vậy tiếng nước, cả trái tim của Lục An An đều không thể bình tĩnh được.

Cô hít sâu một hơi, cảm thấy mình phải tìm việc gì đó để làm mới được.

Sau khi rối rắm hai giây, Lục An An click mở giao diện chat với Úy Sơ Hạ.

Lục An An: [ Hạ Hạ, đang làm gì ế? ]

Úy Sơ Hạ: [ Vừa định ngủ, sao zậy? ]

Lục An An: [ không có chuyện gì, muốn nói chuyện phiếm với bà tí thôi, cậu đã buồn ngủ chưa. ]

Úy Sơ Hạ: [ ha ha ha ha, chưa buồn ngủ, bà muốn nói gì, à, bao giờ thì bà đóng máy thế. ]

Lục An An: [ Sắp rồi, sang năm quay thêm tầm một tháng là được. ]

Dù sao đây cũng chỉ là phim chiếu mạng, quay như vậy đã tính là có đầu tư rồi.

Đương nhiên, bản thân bộ phim này cũng không dài, tính ra được ba mươi tập phim truyền hình thôi, hơn nữa còn nhiều khi có cảnh nhớ lại chuyện cũ nữa.

Nhịp chạy phim cũng rất nhanh, cho nên thời gian quay không quá lâu.

Nói chung, sản xuất phim truyền hình và phim điện ảnh vẫn có chút không giống nhau.

Úy Sơ Hạ: [ A! Vậy có phải sang năm sẽ có phim xem rồi hay không? ]

Lục An An: [ Nếu mọi việc thuận lợi thì chắc là mùa hè sẽ chiếu. ]

Úy Sơ Hạ: [ Được được, tui rất chờ mong phim của bà và Đồng Hướng đó. ]

Lục An An: [ Vâng vâng. ]

Hai người cứ thế trò chuyện với nhau, tiếng nước trong phòng tắm đã ngừng từ lúc nào không hay.

Đến khi bên tai vang lên giọng nói của người nào đó, tay của Lục An An run lên, giật mình đến độ ném cả điện thoại ra ngoài.

Thịnh Hành: “...Sao lại kích động như thế?”

Mắt của Lục An An không dám liếc lên: “Em... Em đâu có kích động đâu?”

Thịnh Hành khẽ cười, nhìn động tác của cô: “Em chắc chắn là mình không kích động chứ?”

Lục An An: “...”

Cô nghẹn lời, liếc mắt nhìn Thịnh Hành, cầm về điện thoại di động trong tay anh, nhỏ giọng thầm thì: "Anh kích động thì có, em mới không kích động đâu.”

Thịnh Hành nghe thấy cô cãi chày cãi cối thì bất đắc dĩ nở nụ cười: “Được rồi, là anh kích động.”

Anh duỗi tay, hôn Lục An An một cái: “Ừm, đúng là anh kích động.”

“........”

Đối với hành động da mặt dày này của Thịnh Hành, trong lúc nhất thời Lục An An cũng không biết nên phản ứng ra sao.

Cô cứ như thế ngơ ngác nhìn Thịnh Hành, cuối cùng chỉ có thể nghẹn ra một câu: "Anh không sợ anh của em tôi đánh gãy chân của anh à?”

Bên trong gian phòng trong nháy mắt yên tĩnh lại.

Sau khi Lục An An nói xong liền tự cảm thấy ngượng ngùng, đang nghĩ nên nói gì để cứu vãn tình hình thì Thịnh Hành lại kéo cô vào trong ngực, cười hỏi: "Vậy nếu như anh ấy muốn đánh gãy chân của anh thì em có giúp không?”

"Giúp gì ạ?" Thịnh Hành cúi đầu xuống hôn cô, âm thanh có chút ngắt ngứ không rõ: “Cứu anh.”

Lục An An mơ mơ màng màng “Ưm” một tiếng: “Cứu.”

Lại vì một chữ “Ưm.” Kia khiến Thịnh Hành không thể nhịn được nữa, lại ép buộc cúi đầu mãnh liệt hôn cô.

. . .

Một hồi lâu sau, trong gian phòng chỉ còn tiếng hít thở phập phồng của hai người.

Lục An An đẩy người trước mặt một cái, âm thanh còn có chút khàn khàn: “Thịnh Hành.”

"Ừm.” Thịnh Hành đáp một tiếng: “Anh đây.”

Anh ôm Lục An An thật chặt, đầu gục xuống cần cổ của cô, hít sâu một hơi, nói: “Đừng lộn xộn, anh không làm gì đâu.”

“…Dạ.”

Lục An An chớp chớp mắt, không dám di chuyển dù chỉ một chút.

Một lát sau, Thịnh Hành nằm ở một bên giường.

Cũng may trong phòng khách sạn này có sẵn hai chiếc chăn, lúc này còn rất phù hợp lấy ra dùng.

Sau hồi lâu im lặng, Lục An An nằm thẳng, nghe tiếng hít thở của người bên cạnh tiếng: “. . . Anh có ổn không?”

Thịnh Hành cười: “Nếu như anh nói không thì sao?”

Lục An An mím môi: “Ai bảo anh . . . Tự anh tìm ngược.”

Thịnh Hành cười: “Ừ.”

Anh nhìn vẻ mặt tủi thân của Lục An An, an ủi: “Anh ổn, không cần lo lắng cho anh.”

“A.”

Lục An An lôi kéo chăn trên người, trở mình một cái nằm quay lưng về phía anh: “Em có lo lắng gì đâu.”

Thịnh Hành bất đắc dĩ nở nụ cười, không vạch trần chút tâm tư nho nhỏ kia của cô.

Lát sau, Lục An An lại lật người quay sang nhìn anh.

“Anh ngủ chưa?”

“Ngủ đi.” Thịnh Hành sờ sờ đầu của cô: “Ngủ ngon.”

Lục An An chớp chớp đôi mắt, nở nụ cười: “Thịnh Hành, ngủ ngon.”

“Anh sẽ không đi chứ?” Sau khi nói xong, Lục An An không xác định hỏi.

Thịnh Hành dở khóc dở cười: “Không đi, mai lúc em dậy anh vẫn sẽ ở đây.”

Anh nói: “Ngủ cùng em, sẽ không lừa em đâu.”

Lục An An nở nụ cười: “Vậy được rồi.”

Cô thong thả nhắm mắt lại, khóe môi cong lên.

Thật tốt, cô được ngủ cùng idol.

Lục An An cũng không biết nên hình dung tâm trạng của mình giờ phút này như thế nào, chỉ cảm thấy rất tốt rất tốt.

Có người ở bên cạnh mình, cô an tâm hơn rất nhiều.

*

Thịnh Hành nhìn chằm chằm sườn mặt của cô một lúc lâu, không một tiếng động cười cười.

Vui vẻ là được rồi.

Anh sờ sờ đầu Lục An An an ủi, sau khi cô ngủ say cô nhóc tự động nhích lại vào nơi tỏa ra hơi ấm, cứ thế tiến vào trong lồng ngực của cô.

Thịnh Hành dở khóc dở cười, muốn đẩy người ra, nhưng lại luyến tiếc.

Anh gọi khẽ, Lục An An không phản ứng lại.

Thậm chí. . . Hai tấm chăn trước đó được chuẩn bị cũng đã trở thành vô dụng.

Không bao lâu sau, Lục An An còn xốc chăn của mình ra, chui vào trong chăn của Thịnh Hành.

Thịnh Hành: . . .

Anh vừa bất đắc dĩ lại cưng chiều cô, dung túng mọi hành động của cô, chỉ cảm thấy đêm nay còn muốn gian nan hơn buổi tối hôm trước.

Đêm đó chỉ là khó trong lòng, đêm nay là cả cơ thể.

Bình Luận (0)
Comment