Hôm sau khi cô tỉnh lại, Thịnh Hành quả nhiên vẫn còn ở bên cạnh.
Chỉ có điều, Lục An An nhìn dáng vẻ của Thịnh Hành, hơi ngạc nhiên: "Anh bị chênh lệch múi giờ à?”
Thịnh Hành: ". . . Ừm."
Anh ngước mắt lên nhìn người trên giường: "Còn buồn ngủ không?"
Lục An An lắc đầu một cái: “Không ạ.”
Cô nhìn Thịnh Hành, chỉ cảm thấy kinh ngạc: "Anh dậy từ mấy giờ vậy?"
Thịnh Hành liếc nhìn thời gian: "Cũng không sớm lắm đâu."
Anh nói: "Chắc là trước khi em dậy một tiếng gì đấy.”
Lục An An: ". . ."
Vậy mà còn không sớm sao?
Hai người không một tiếng động nhìn nhau một lát, Thịnh Hành cười: "Dậy thôi nào, em muốn ăn gì vào bữa sáng?"
"Hôm nay em phải tới đoàn làm phim nữa."
Lục An An chớp chớp mắt nói: "Hôm nay em có vài cảnh cần quay, quay phim xong mới được về nhà.”
Thịnh Hành hiểu: "Đã mua vé máy bay chưa?"
"Chị Nghi mua rồi ạ."
Thịnh Hành tiếp tục gật đầu: "Ừm, vậy tối nay anh sẽ hỏi xem chị ấy đã mua vé của chuyến nào.”
Anh nhìn ánh mắt không thể tin được của Lục An An, cười cười: "Về cùng em ăn tết."
“Ở chỗ lần trước ạ?”
Thịnh Hành gật đầu: "Ừm, căn nhà đó sau này sẽ là nơi anh ở mỗi khi tới thành phố B."
Nghe vậy, Lục An An nở nụ cười.
“Em thích chỗ đó.”
Thịnh Hành buồn cười nói: "Vậy thì tốt."
Sau khi Lục An An rửa mặt xong, lúc Đường Nghi tới trùng hợp gặp được Thịnh Hành.
Chị ấy suýt chút nữa đã bị doạ ra bệnh tim.
Qua sau một hồi Đường Nghi mới bình tĩnh lại.
"Thịnh Hành, em về khi nào vậy?”
"Tối hôm qua ạ."
Thịnh Hành thẳng thắn nhìn chị ấy: "Chị Nghi, em có thể tiện đường tới đoàn làm phim không?”
Đường Nghi: ". . ."
Chị ấy nghẹn họng, nhìn vào người đàn ông trước mặt: “Các em đây là muốn chị nói lời thật hay là không cho chị nói đây?”
Lục An An: "Đều được ạ."
Đường Nghi bất đắc dĩ: "Tiện thì không tiện, nhưng nếu thầy Thịnh âm thầm kín đáo một chút, không để người khác chú ý đến mình thì có lẽ cũng không thành vấn đề, chị sẽ nói với đạo diễn Vương bên kia một tiếng."
Chị ấy suy nghĩ một chút, thấp
giọng nói: "Nhưng vẫn không thể tránh khỏi bị người nhận ra."
"Lỡ như bị nhận ra thì các em phải chuẩn bị sẵn sàng."
Lục An An khoát tay, bình tĩnh nói: "Mọi người chắc chắn sẽ không nghĩ nhiều đâu."
"Vì sao?"
Lục An An trợn to mắt nhìn Đường Nghi: "Chị đã quên mấy người trước đó tới tham ban em sao?"
Đường Nghi: ". . ."
Chị ấy thật sự là chưa quên.
Từ sau khi quá khứ của Lục An An được công bố, các fans cứ như được lắp thêm một bộ lọc với cô.
Là bộ lọc ‘đau lòng’.
Giống như Lục Diên vậy, đều coi An An như em gái.
Theo sau cũng lục tục có người đến tham ban cô, đến cả đám người Ôn Tư Niên và Cố Bạch sau khi tới thành phố này cũng tới thăm Lục An An một lần.
Nam nữ đều có, hạng nhất hạng hai cũng đều có.
Có người bị giới truyền thông chụp được, cũng có người là bị người qua đường chụp ảnh up lên mạng, mấy lần đầu còn có người nghi ngờ mối quan hệ của bọn họ.
Kết quả các fans lại xôn xao nói. . . Mấy người này tới đều vì muốn thăm An An nhà các mị mà thôi, dù sao cô gái bé nhỏ nhà mị đã phải trải qua tuổi thơ như vậy cơ mà, hẳn là trước đó khi hợp tác bọn họ đều không biết, bây giờ biết rồi đều coi nhóc nhà mị là em gái cũng là hợp lý.
Về sau, hễ có người tới đoàn làm phim lại đều bị mọi người một cách tự nhiên cho rằng người đó tới thăm em gái, tuyệt đối tuyệt vời đối không có ý tứ gì khác.
Nếu vậy bây giờ có thêm một nam nghệ sĩ siêu ‘hot’ xuất hiện hẳn cũng là lí do như vậy.
Nghĩ nghĩ, Đường Nghi còn có chút bất đắc dĩ.
“Em nói cũng có lý.”
"Đúng không nào."
Đường Nghi gật đầu: "Được rồi, nhưng Thịnh Hành vẫn không thể đi ra từ trong phòng của em.”
Chị ấy nhìn Thịnh Hành: "Đợi lát nữa sau khi chị và An An tới nơi một lúc rồi em hẵng tới nhé?”
"Đương nhiên ạ." Thịnh Hành hiểu rõ mình cần làm gì, thấp giọng nói: "Xin lỗi chị."
Đường Nghi: "Đừng nói xin lỗi, chị hiểu mà."
Người trẻ tuổi mà.
Nhìn nụ cười trên mặt Lục An An, Đường Nghi coi như không muốn hiểu cũng phải hiểu.
Lục An An và Đường Nghi tới đoàn làm phim trước.
Cô vừa mới đi vào, Đồng Hướng liền quay đầu nhìn cô.
Lục An An hơi sửng sốt, lúc này tâm tình của cô đang tốt, chủ động chào hỏi Đồng Hướng: "Chào anh."
Đồng Hướng gật gật đầu: "Chào em."
Anh dừng một chút, nhìn Lục An An: "Mới sáng sớm đã có gì vui sao?"
"A?"
Đồng Hướng chỉ vào mặt của mình, nói: “Nhìn em có vẻ như rất vui.”
Lục An An lập tức dừng nụ cười trên mặt, nghi ngờ nhìn Đồng Hướng: "Anh nghiêm túc à?"
Đồng Hướng: ". . . Nhìn ra tâm trạng em hôm nay thật sự tốt hơn hôm qua rất nhiều, tự em không nhận ra sao?”
Lục An An đương nhiên sẽ không nói ―― Em biết chứ, em vui như vậy là vì bạn trai em về nha.
Cô khẽ mỉm cười, ngẩng đầu lên nhìn bầu trời: "Có thể là vì sau khi quay phim hôm nay xong sẽ được về nhà ăn tết cho nên tâm tình tốt thôi."
Điểm này, Đồng Hướng cũng đồng ý.
Anh cười cười: "Nói thế cũng đúng."
“Vâng.”
Trong lúc nhất thời, Lục An An cũng không biết nên nói gì với anh ấy, cô nhìn chung quanh một vòng: "Em đi trang điểm trước nhé."
Đồng Hướng gật đầu: "Ừ."
Hôm nay là ngày cuối cùng, mấy diễn viên khác đã được nghỉ thả về nhà.
Toàn bộ cảnh diễn của ngày hôm nay đều là của Lục An An và Đồng Hướng.
Đến lúc này, cô mới hậu tri hậu giác kịp phản ứng ―― Thịnh Hành có khi nào sẽ ăn giấm ( ghen ) của Đồng Hướng hay không, cứ ở bên nhìn một ngày như vậy. . . Có phải là không tốt lắm hay không?
Nghĩ nghĩ, Lục An An vẫn rất muốn gửi tin nhắn cho Thịnh Hành, bảo anh không cần phải tới.
Nhưng cô lại thấy tiếc.
Cô không nỡ nói như vậy với Thịnh Hành, cũng không muốn bỏ lỡ cơ hội Thịnh Hành tới xem mình diễn.
Cô muốn Thịnh Hành đến tham ban cho mình mà~.
Lục An An suy nghĩ mãi.
Những người khác đều đã tới rồi, anh trai, chị Nhược Tinh, còn có rất rất nhiều người, chỉ có Thịnh Hành là từ đầu tới đuôi chưa từng xuất hiện.
Trước đó lúc Lục An An lên mạng còn chứng kiến cư dân mạng nói tới chuyện này, ý tứ đại khái chính là ―― Quan hệ của Thịnh Hành với cô rõ ràng không tệ, kết quả làn này có chuyện lớn như vậy xảy ra lại không thấy anh tới tham ban.
Fans của Thịnh Hành có ra mặt nói đây là bởi vì anh trai nhà bọn họ đang bận đóng phim ở nước ngoài đó.
Nhưng cũng có người nói, không chừng thật ra quan hệ của bọn họ không tốt như mọi người nghĩ đâu, chắc là cảm thấy không cần phải duy trì linh tinh gì đó.
Nói tóm lại, khi cô đọc cảm thấy cả người đều khó chịu.
Lục An An nghĩ nghĩ, sâu kín thở dài một hơi.
Chuyên gia trang điểm ở bên cạnh thấy thế thì cưởi hỏi: “An An thở dài gì thế, không phải ban nãy tâm trạng còn rất tốt sao?"
Mặt mày Lục An An cong cong cười: "Bây giờ tâm trạng của em cũng rất tốt."
Chuyên gia trang điểm: "Ừ, chị có thể cảm giác được, nốt hôm nay là được vè nhà rồi, chắc em cũng thấy rất vui nhỉ.”
"Đúng đó ạ."
Chuyên gia trang điểm cười: "Thầy Lục sẽ tới đón em sao?"
Lục An An dở khóc dở cười: "Không có, em đã lớn như vậy rồi, anh ấy còn công việc cần làm mà.”
Chuyên gia trang điểm hiểu rõ: "Vậy sao, chị còn muốn gặp thầy Lục xin một chữ ký đây, con gái của chị rất thích cậu ấy.”
Lục An An "A” một tiếng, vội vàng nói: "Thế lát chị ghi cho em địa của chị đi, tối em sẽ bảo anh ấy gửi chữ ký qua cho.”
“Như thế không phiền anh em chứ?”
"Không phiền đâu ạ."