Lục An An cười: "Cũng chỉ là ký một chữ ký thôi mà, anh ấy nhất định rất sẵn lòng.”
“Vậy chị còn muốn thêm một chữ ký của An An nữa.” Chuyên gia trang điểm nói: "Con gái của chị cũng rất thích em, nó đã xem đi xem lại gameshow của hai anh em các em đó, cứ nói mãi là rất thích hai đứa.”
Lục An An cười: "Con gái của chị mấy tuổi rồi ạ?”
“Nó lên cấp hai rồi.”
“Vâng.” Lục An An suy nghĩ một chút: "Vậy, nếu không chờ ăn tết xong về đây em đưa cho chị nhé?”
“Được được, như thế tiện hơn đấy, giờ này mấy bên vận chuyển chắc cũng ngừng để về ăn tết rồi, gửi hàng giờ này cũng không nhận được ngay.”
“Vâng ạ.”
Trang điểm xong Lục An An liền bắt đầu đóng phim.
Sau khi diễn chung với Đồng Hướng một thời gian dài, hai người đều không sai biệt lắm sinh ra chút ăn ý, cho nên mấy cảnh quay hôm nay quay cũng rất nhanh.
Lúc Thịnh Hành đến, Lục An An và Đồng Hướng đang được cho nghỉ ngơi một lúc.
Cô vừa quay xong phân cảnh thứ hai của hôm nay, đúng lúc Đường Nghi đang đưa bình giữ nhiệt cho cô thì Lục An An nghe thấy của tiếng kinh hô của mấy nhân viên công tác gần đó.
"Thầy Thịnh?"
"Sao Thầy Thịnh lại tới vậy ạ?”
Thịnh Hành nghênh ngang xuất hiện ở đoàn làm phim, đối với những đôi mắt đang sáng lấp lánh ánh sao xung quanh, anh chỉ nhàn nhạt cười nói: "Tới tham ban."
Đạo diễn Vương nhìn thấy vị đại phật Thịnh Hành này liền liếc nhìn Lục An An, sau đó cười rạng rỡ gọi: “Thịnh Hành đến thăm An An à?"
“Ừ.”
Thịnh Hành rất thoải mái nói: “Tôi vừa về nước, nghe nói mọi người vẫn còn đóng phim nên qua xem một chút.”
Đạo diễn Vương cười nói: “Quay tới chiều hôm nay là nghỉ rồi.”
Ông ấy chào hỏi với Thịnh Hành: "Thầy Thịnh hôm nay vừa về à?”
Thịnh Hành: "Tôi mới về tối hôm qua.”
Đạo diễn Vương cười cười, vỗ vỗ Thịnh Hành vai: "Được rồi, vừa khéo bọn tôi đang nghỉ ngơi, cậu đi qua nói chuyện với An An đi.”
“Ừ.”
Đợi sau khi đạo diễn Vương đi ra chỗ khác, Lục An An dưới ánh nhìn tò mò của mọi người mới đi tới bên cạnh Thịnh Hành, cô nhìn chung quanh một vòng: "Thầy Thịnh, anh có muốn đi ra ngoài đi dạo một chút không?”
Vẫn cần phải làm dáng một chút.
Thịnh Hành khẽ cười: "Được."
Anh ghé mắt nhìn Lục An An: "Em muốn dẫn thầy Thịnh đi đâu nào?”
Mặt Lục An An không biến sắc: "Đi xem xung quanh nhé."
"Được."
Sau khi hai người đi xa, mấy nhân viên công tác của đoàn làm phim mới bắt đầu xôn xao.
“Ai nha! Mấy cô có phát hiện không, An An và thầy Thịnh nhìn rất hợp nhau nha.”
"Có có! Bây giờ tui thật hâm mộ An An quá đi."
“Hâm mộ gì vậy?”
“Cô ấy được yêu thương quá đi mà, từ Lục Diên đến các nghệ sĩ khác, ai nấy đều tới thăm cô ấy một lần, bây giờ còn có cả Thịnh Hành nữa, cô xem, một bộ phim chiếu mạng nho nhỏ như chúng ta lại có một ngôi sao lớn như vậy tới tham ban, đãi ngộ này trước giờ còn chưa có ai được hưởng qua đâu.”
Mọi người đồng loạt gật đầu.
Về điểm này thì không ai có thể phủ nhận được.
Một người trong đó nói: "Nhưng mà tui chỉ thấy hâm mộ cô ấy chứ không ghen ghét, trước đây cuộc sống của An An thật sự quá khổ mà, cho nên bây giờ mọi người mới muốn yêu chiều cô ấy hơn một chút.”
"Đúng đúng đúng, tui cũng có ý này, tui không ghen tị với cô ấy mà chỉ đơn giản là hâm mộ mà thôi.”
“Ừ ừ.”
“Nhưng mà, tui thật sự phải nói một chuyện… Sau một quãng thời gian không xuất hiện, tui thấy Thịnh Hành hình như càng ngày càng soái."
"Đúng đúng đúng."
Mọi người tụ lại cùng nhau thảo luận, Đồng Hướng ở bên cạnh đều nghe được, anh mắt của anh ấy hơi di động, sau đó liền đứng dậy trở về phòng nghỉ ngơi của mình.
Người đại diện ở phía sau hiểu được tâm trạng của anh ấy, đi theo vào phòng.
Đoạn thời gian đóng phim trước anh ấy bận nên không ở bên Đồng Hướng, bây giờ trợ lý Đồng Hướng đã xin nghỉ về nhà ăn tết nên anh ta lại tới đây.
Anh ta nhìn sắc mặt của Đồng Hướng, nói: "Sao vậy, trong lòng không thoải mái?"
"Không phải.”
Đồng Hướng yếu ớt nói: "Em chỉ muốn nghỉ ngơi một chút thôi.”
Người đại diện cười: "Anh còn không hiểu em chắc, không thoải mái thì có nói không thoải mái đi, nhưng Lục An An. . . Em không có hi vọng đâu."
Nghe vậy, Đồng Hướng kinh ngạc nhìn người đại diện.
“Anh có ý gì?"
Chẳng lẽ đến cả người đại diện của mình cũng biết chuyện Lục An An và Thịnh Hành hẹn hò??
Người đại diện bình tĩnh nói: "Chỉ riêng chuyện em ấy là em gái của Lục Diên thôi đã có thể ngăn chặn không ít người theo đuổi rồi."
Anh ta liếc nhìn Đồng Hướng: "Lại nói, em và Lục An An cũng đã tiếp xúc thời gian dài như vậy, em thấy cô bé ấy có cảm giác gì với em sao?”
Đồng Hướng: ". . ."
Anh vừa thở phào nhẹ nhõm, đồng thời, cũng không thể tin cảm thấy đau lòng.
Mình cứ như thế không được hoan nghênh?
Rõ ràng ở trên mạng có rất nhiều người gào thét muốn được gả cho mình cơ mà!!
Anh ấy không nói chuyện với người đại diện nữa, lạnh nhạt: “Em hiểu ý của anh, anh không cần nhắc lại đâu.”
Người đại diện: "Vậy thì tốt."
Anh ta liếc nhìn Đồng Hướng: "Bây giờ chuyện quan trọng của em là chuyên tâm đóng phim, đi lên càng cao càng tốt."
"Ừm."
Người đại diện thấy anh ấy như vậy, cũng không nói nhiều.
"Tự em hiểu là được.”
"Ừm."
Trong lúc Đồng Hướng bị người đại diện lên lớp, Lục An An và Thịnh Hành lại rất vui vẻ.
Sau khi dắt Thịnh Hành rời xa tầm mắt của mọi người, Lục An An quay đầu nhìn anh, vui vẻ ra mặt: "Sao anh lại. . . trắng trợn đi tới như thế chứ?”
Thịnh Hành nhíu mày: "Không thì phải đeo khẩu trang tới à?"
Anh bật cười nói: "Cứ thế này đi tới cũng tốt mà, để mọi người thoải mái chụp lại, trái lại càng đáng tin hơn."
Nghe vậy, Lục An An gật đầu: "Nghe cũng có lý.”
"Ừm."
Thịnh Hành nhìn khóe miệng giương cao của cô , trầm thấp nở nụ cười: "Hôm nay đóng phim thế nào?"
"Rất tốt ạ." Lục An An bật thốt lên: "Em toàn đóng một lần là qua nha."
Lông mày Thịnh Hành khẽ động: "Em diễn cùng Đồng Hướng rất ăn ý nhỉ?”
Lục An An: ". . ."
Cô có thể nghe được chút ý từ khác trong câu nói này.
Lục An An chớp chớp mắt, nhìn Thịnh Hành: "A? Anh nói gì thế, em rất ăn ý với ai cơ?”
Cô đùa giỡn nói: "Em chẳng hiểu anh nói gì cả."
Thịnh Hành nhìn dáng vẻ giả vờ ngây ngốc của cô, cười lạnh một tiếng: "Thật sự nghe không hiểu?"
"Đúng vậy."
Thịnh Hành cười: "Vậy thì tốt, cũng không bắt em phải nghe hiểu."
Khóe môi Lục An An cong cong nở nụ cười.
Cô hơi liếc sang ghé mắt nhìn Thịnh Hành, thấp giọng nói: ". . .Đừng ăn giấm nha, bọn em chỉ là đóng phim mà thôi."
Thịnh Hành: "Ừm."
"Anh biết."
Anh khựng lại: "Nhưng vẫn cảm thấy ghen thì phải làm sao bây giờ?"
Lục An An trợn to mắt nhìn anh.
Cô hoàn toàn không nghĩ tới. . . Thịnh Hành lại thẳng thắn nói ra lời như vậy, cứ the thế trắn trợn nói với cô là anh đang ghen.
Trong lúc nhất thời, Lục An An còn thật không biết nên làm gì.
Cô chớp chớp mắt, nhỏ giọng hỏi: ". . . Vậy, nếu không, để em dỗ anh nhé?”
“Dỗ như thế nào?”
Lục An An sửng sốt, ngửa đầu lên nhìn anh, ngẫm nghĩ nói: "Em tặng cho anh một khoảng trời được không?"
Cô cười: "Anh xem, anh vừa tới thời tiết cũng tốt hơn hẳn, em tặng cho anh cả vùng trời này đó, có được hay không?"
Thịnh Hành nhìn cô chỉ vào một chỗ, cũng không biết nghĩ tới điều gì, đột nhiên nở nụ cười.
"Được."
Anh nhìn lên bầu trời cô tặng cho mình, không tự chủ được nở nụ cười.
"Đây là món quà tốt nhất anh nhận được từ trước tới giờ đó."
Lục An An hơi sửng sốt, sờ sờ mũi, chột dạ không thôi: "Thật sao?"
"Ừm."
Thịnh Hành nói: "Em đã tặng cho Lục Diên một bầu trời sao, bây giờ lại tặng anh một khoảng trời xanh, rất tốt."
Anh thật lòng nói: "Thật sự rất thích."
Anh có thể được ở cùng một không gian với em, đứng dưới cùng một bầu trời, mặc dù không sờ tới cũng không đụng vào được nhưng cảm giác cũng rất tốt.
Thịnh Hành cũng không nói được tốt ở chỗ nào, nhưng anh cảm thấy rất thích.
Một khoảng trời này, so với bất kỳ món quà nào trước đây anh từng được nhận đều tốt hơn nhiều.