Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 288

Chương 288 -
Chương 288 -

Anh cúi đầu ngắt nhẹ chóp mũi Lục An An: "Sáng mai anh nói cho em nghe.”

"A."

Lục An An bĩu môi, thật sự cảm thấy có chút tò mò.

Nghĩ nghĩ, cô lại nhắn một tin nhắn cho Lục Diên, hỏi anh phát bao nhiêu tiền lì xì cho các vào viên nhân dịp nghỉ tết, sau đó cũng gửi tin nhắn cho Đường Nghi.

Hai người trò chuyện, cùng nhau lên xe xuất hiện ở sân bay.

Đại khái là bởi vì scandal buổi chiều nên lúc mọi người nhìn thấy hai người đều rất bình tĩnh.

Đều không cảm thấy giữa hai người có chuyện gì.

Lục An An và Thịnh Hành cùng lên máy bay, Đường Nghi đi theo phía sau hai người.

Sau khi máy bay hạ cánh, Lục Diên đích thân tới đón người.

Lúc nhìn thấy Thịnh Hành, Lục Diên khẽ xốc mí mắt lên, vẻ mặt lạnh nhạt.

Thịnh Hành lại không hề để ý, còn rất thân thiện chào hỏi Lục Diên: “Chào thầy Lục đã lâu không gặp."

Lục Diên: "Ừm."

Anh quay đầu nhìn Lục An An: "Có mệt không?"

"Không mệt."

Lục An An cười: "Anh, anh có nhớ em không?"

Lục Diên cười lạnh một tiếng, dáng vẻ vui vẻ ra mặt của cô: “Không nhớ.”

Lục An An: ". . ."

"Được rồi, cơ mà em nhớ anh nha.”

Lục Diên trong nháy mắt không biết nên nói gì.

Đối với Lục An An, từ trước đến giờ anh đều hết cách.

Sau khi lên xe, Lục Diên đưa Đường Nghi về trước.

Lục An An cười khoát tay chào Đường Nghi: "Chị Nghi, năm mới vui vẻ, năm sau gặp nha."

Đường Nghi cười: "Ừ, năm sau gặp."

Sau khi đưa Đường Nghi về, trên xe chỉ còn ba người.

Lục Diên liếc nhìn Thịnh Hành: "Thầy Thịnh bây giờ nghỉ ngơi ở đâu?"

Thịnh Hành nói ra một địa chỉ.

Vẻ mặt của Lục Diên khẽ động, thấp giọng nói: "Xem ra còn rất gần."

Thịnh Hành: "Làm phiền thầy Lục rồi."

Lục Diên cười lạnh: "Thầy Thịnh không về nhà ăn tết à?"

"Ừm."

"Người trong nhà cậu không nói gì sao?”

Thịnh Hành nở nụ cười: "Người làm nghề này như chúng ta, số lần không về nhà ăn tết có lẽ không ít nhỉ?”

Anh hỏi ngược lại: "Sao vậy, trước đây lúc thầy Lục không về nhà ăn tết, người trong nhà có nhắc anh không?”

Lục Diên: ". . ."

Lục An An run lẩy bẩy trốn ở một bên, cảm nhận được cuộc chiến đấu tóe lửa giữa hai người.

Cô đột nhiên cảm thấy, để Lục Diên đưa Thịnh Hành về, hình như là một chuyện không nên cho lắm.

Hai người này. . . Sẽ không đánh nhau luôn ở đây chứ?

Lục An An vừa nghĩ như vậy thì hai người kia lại không tiếp tục nữa.

Ngược lại còn rất rất ăn ý liếc nhìn cô.

Vẻ mặt Lục An An chột dạ: "Sao thế ạ?"

"Không có chuyện gì."

Thịnh Hành mỉm cười, nói: "Ở nhà nhớ nghỉ ngơi thật tốt, anh sẽ tới chơi.”

“Vâng ạ.”

Lúc Thịnh Hành xuống xe, Lục An An cũng không dám biểu hiện ra mình vô cùng lưu luyến không rời với anh, cô chỉ yên lặng nhìn idol càng đi càng xa, sâu kín thở dài.

Lục Diên nghe thấy âm thanh cô thở dài, dừng một chút, hỏi: "Nếu không em cũng xuống theo cậu ta đi?”

Lục An An: ". . . Như thế không tốt lắm đâu? Anh không muốn cùng ăn tết với em sao?”

Lục Diên tiếng hừ lạnh.

Lục An An nở nụ cười, vội vàng nói: "Em không đi em không đi, em muốn được ăn tết cùng một chỗ với anh trai."

Cô ôm cánh tay của Lục Diên làm nũng: "Anh, em rất nhớ rất nhớ anh.”

Lục Diên liếc nhìn cô, rõ ràng không tin lời cô nói.

“Gọi điện thoại cho mẹ báo có thể sắp về đi, mẹ nói muốn nấu gì đó cho em ăn đấy.”

“Vâng ạ.”

Lục An An và Lục Diên về đến nhà lúc, mẹ Lục và cha Lục đều chờ ở cửa.

Lúc thấy cô xuất hiện ở cửa, mẹ Lục vội vã chạy ra đón.

"An An vê rồi.”

Lục An An gật đầu, ôm chầm lấy mẹ Lục: "Mẹ, con rất nhớ mẹ nha."

“Con cũng nhớ cha nữa.”

Mẹ Lục cười: “Ừ ừ ừ, mẹ có nấu chút đồ ăn cho con đó, con có mệt không?"

“Không mệt ạ.”

Lục An An lại ôm lấy cha Lục, hỏi: "Cha, có phải cha cũng vừa nhà hay không?"

Cha Lục nhíu mày: "Sao con biết?”

Lục An An cười, rất nhanh trí nói: "Bởi vì cha còn chưa thay quần áo nha.”

Cha Lục vừa cúi đầu liền thấy bộ quần áo công sở của mình, đột nhiên cười nói: "Thật đúng là nhóc con thông minh mà.”

Lục An An vui vẻ ngoan ngoãn nói chuyện với hai người.

Lục Diên nhìn một màn này, được an ủi không ít.

Anh cúi đầu cười cười, đột nhiên cảm thấy người một nhà cứ như vậy ở bên nhau, thật sự rất tốt.

Bình thường ai bận chuyện của người ấy, đến khi ăn tết thì tụ họp lại cùng nhau nói chuyện phiếm ăn cơm, dưới ánh đèn vàng ấm áp, nhìn vừa vui vẻ lại hòa thuận.

Sau khi ăn xong bữa khuya mà mẹ Lục làm cho mình Lục An An mới trở về phòng nghỉ ngơi.

Sau khi về đến nhà, cô cảm thấy mình như được quay về làm một đứa bé, được cả nhà yêu thương chiều chuộng vô điều kiện.

Rửa mặt xong, Lục An An nằm trên giường ngẩng đầu lên nhìn bầu trời đêm bên ngoài cửa sổ.

Đêm nay trên trời cao còn có trăng sáng, vô cùng đẹp đẽ.

Cô không tiếng động cười cười, suy nghĩ ―― cô ấy nhất định cũng cảm nhận được khung cảnh này.

Sự ấm áp này, đều là dành cho cô ấy.

Không cần phải đau lòng khổ sở thêm nữa.

Ngày tiếp theo đã là 30 tết.

Để cảm nhận được hết bầu không khí đón năm mới, Lục An An còn cố ý dậy sớm, cùng đi siêu thị với mẹ Lục mua hàng tết, chuẩn bị những món đồ cuối cùng cho ngày tết.

Quan hệ của hai mẹ con càng ngày càng tốt.

Lục An An còn mua quà cho cả nhà, sau khi mua xong đồ, lúc về đến nhà cô thấy Lục Diên đang đứng ở trước cửa chuẩn bị dán câu đối.

"An An, qua đây giúp anh một tay.”

“Vâng ạ.”

Lục An An chạy chậm đến chỗ anh: “Anh, anh biết làm chứ?”

Lục Diên liếc mắt nhìn cô: "Đương nhiên biết."

Lục An An bĩu môi: "Đúng rồi, em còn chưa hỏi anh…. Chị Nhược Tinh đâu rồi ạ?"

"Về nhà ăn tết rồi."

Lục An An: "Anh không định đón tết với chị ấy ạ?”

Lục Diên nở nụ cười, nhìn cô: “Em muốn anh qua ăn tết với em ấy à?”

Lục An An suy nghĩ một chút: "Cũng không thể nói như vậy, chị Nhược Tinh cũng ở cùng thành phố với chúng ta mà, anh đi qua gặp chị ấy một chút cũng được mà?”

Cô nói: "Ngươi không đi có vẻ rất giống mấy tên đàn ông cặn bã tôi nha.”

Lục Diên: ". . ."

Anh nghe Lục An An lên án, dở khóc dở cười nói: "Nói cái gì đó."

Anh dừng một chút, thấp giọng nói: "Sáng mai đi."

"A?"

Lục Diên nói: "Mai anh sẽ chính thức tới nhà em ấy chào hỏi.”

Nghe vậy, mắt Lục An An sáng rực lên, cô kinh ngạc nhìn Lục Diên: "Các anh muốn kết hôn?"

Lục Diên: "Em đoán xem?"

Lục An An nghẹn họng.

Cô nhìn Lục Diên không còn gì để nói: “Em không thèm đoán đâu, anh mau nói đi, có phải là các anh muốn kết hôn hay không?"

Lục An An tò mò không dứt: "Anh đã lừa được chị Nhược Tinh vào tay rồi ạ? Sao em cứ thấy như đang nằm mơ ấy.”

Lục Diên không nói gì, gõ gõ đầu của cô: "Cái gì gọi là lừa chứ?"

Lục An An: "LẠi không phải là lừa sao, chị Nhược Tinh đối với anh rõ là tốt, thế mà anh lại không qua ăn tết với chị ấy.”

Lục Diên dở khóc dở cười, giải thích nói: "Không thích hợp, anh còn chưa qua gặp cha mẹ của em ấy nữa."

Lục An An: ". . . A."

Cô nói: "Vậy, hay tối nay gọi chị ấy qua ăn tết đi?”

Lục Diên: "Tôi gọi rồi."

“Là sao ạ?”

Lục Diên khó được giải thích một câu: "Anh đã nói từ sớm rồi, sau khi ăn cơm tối xong anh sẽ ra ngoài một chút.”

Lục An An vui vẻ hẳn lên.

“Hi hi.”

Cô không nhịn được cười: “Anh đi đâu vậy, có muốn mang theo kỳ đà cản mũi không?”

"Không mang." Lục Diên ghét bỏ nhìn cô: "Em ở nhà với cha mẹ đi."

Lục An An giả bộ khó chịu "Ồ " một một tiếng: "Được rồi, các anh cứ ở bên nhau ân ân ái ái đi, nhưng mà nhớ cẩn thận không được để bị truyền thông chụp được đâu đó, bằng không ngày mai sẽ có người nói các anh chuẩn bị kết hôn."

Bây giờ Lục An An đối với bản lĩnh của giới truyền thông đã hiểu được một hai.

Bọn họ cực kì biết các từ một hình ảnh vẽ ra một câu chuyện.

Lục Diên "Ừm " một tiếng: "Anh biết rồi."

Hai người cùng nhau dán câu đối, sau đó Lục Diên gọi điện thoại cho Lâm Nhược Tinh.

Lục An An vinh hạnh được góp mặt một lát, tới chào hỏi và chúc tết chị dâu tương lai của mình.

Sau khi nói chuyện với Lâm Nhược Tinh, Lục An An không nhịn được chạy đi tìm Thịnh Hành.

Lục An An: [ Thầy Thịnh, anh đang ở nhà một mình sao? ]

Thịnh Hành: [ Ừm, mới vừa đi siêu thị về, em ăn cơm chưa? ]

Lục An An: [ Vừa ăn trưa rồi ạ, mẹ đang làm cơm tối. ]

Thịnh Hành: [ Nhớ ăn nhiều một chút. ]

Lục An An: [ Thầy Thịnh thì sao, anh đã ăn trưa chưa, tối nay anh định ăn gì? Tối nay em qua tìm anh có được không? ]

Thịnh Hành: [ Ừ, không cần vội, tối nay bây giờ em định đi thì gọi anh, anh tới đón em, bây giờ em ở bên cha mẹ và anh trai đi, mọi người đã rất lâu không gặp em rồi, ở bên cả nhà nhiều một chút. ]

Lục An An: [ Vâng, tôi biết ạ. ]

Cô nhìn đoạn chat của mình và Thịnh Hành, lại nhìn ba người đang ngồi trong phòng khách, mím môi nói: “Anh, em hỏi anh một chuyện có được không?”

Lục Diên: "Sao?"

Lục An An căng thẳng không thôi: " Chúng ta có thể. . .Mời thầy Thịnh tới nhà chúng ta ăn cơm được không ạ?”

Lục Diên ngẩn ra, anh cúi đầu nhìn Lục An An: "Ngươi muốn à?"

“Vâng ạ.”

Chuyện này Lục An An không nói láo, cô thật sự muốn gọi Thịnh Hành tới.

Thịnh Hành vì muốn ăn tết với cô nên mới về nước, bây giờ anh lại phải ở một mình, cô sao có thể không thương anh được.

Mặc dù Lục An An đã định đợi lát ăn cơm xong tới tìm anh, nhưng cô lại không đành lòng để anh một mình một người ăn cơm tất niên.

Rõ ràng tất cả mọi người đều được ở cùng người nhà đón năm mới.

Lục Diên nhìn vẻ mặt của cô: "Sao không hỏi cha mẹ ấy?”

Lục An An: "A?"

“Sao lại hỏi anh, qua hỏi cha mẹ ấy.”

Lục An An: "Em sợ anh không thích Thịnh Hành tới."

Lục Diên bất đắc dĩ, nhìn cô hồi lâu nói: "Không có."

Anh sờ sờ đầu Lục An An, thấp giọng nói: "Kêu cậu ta tới đây đi, cùng nhau ăn tết cũng được.”

Nghe vậy, Lục An An lập tức mỉm cười.

“Vâng! Cám ơn anh trai."

Cô ngay lập tức gửi tin nhắn cho Thịnh Hành: [ Thịnh Hành, anh có muốn qua nhà em ăn cơm tất niên không? ]

Bình Luận (0)
Comment