Lúc Thịnh Hành tới trong tay còn mang theo không ít thứ.
Lục An An rất ngạc nhiên, kinh ngạc nhìn anh: "Sao anh mang tới nhiều thứ thế?"
Thịnh Hành: "Không nhiều."
Anh nói: "Đều là mấy món quà bình thường thôi.”
Lục An An: "..."
Cô quay đầu, Lục Diên đang đi từ trong nhà ra, lúc anh nhìn thấy người trước cửa, lần đầu tiên không bày sắc mặt gì với Thịnh Hành.
Vẻ mặt của anh bình thản, còn chủ động tới cầm giúp một túi đồ: "Vào đi."
Thịnh Hành mỉm cười: "Cảm ơn."
Lục Diên liếc mắt nhìn anh, không lên tiếng.
Mẹ Lục và cha Lục vô cùng hoan nghênh Thịnh Hành đến nhà ăn cơm.
Sau khi Thịnh Hành chào hỏi bọn họ thì rất bình tĩnh ngồi xuống.
Lục An An ở bên cạnh liếc nhìn anh, lại nhìn chăm chú Lục Diên một cái, sau đó ngồi xuống bên cạnh anh.
Lục Diên nhấc mí mắt lên, nhưng lại không nói gì.
“Sao em lại ngồi đây?"
Lục An An nhìn anh, thấp giọng hỏi: "Anh có thấy không được tự nhiên không?”
“Không.”
“Thật ạ?”
"Ừm."
Thịnh Hành khẽ cười, ghé mắt nhìn cô: "Rất vui vẻ."
Không có chút không được tự nhiên nào, ngược lại, anh còn thấy rất vui vẻ.
Nghe vậy, Lục An An yên tâm.
"Vậy thì tốt rồi, em còn đang lo anh sẽ cảm thấy không được tự nhiên nữa.”
Thịnh Hành khẽ cười, muốn duỗi tay sờ đầu của cô một cái, nhưng trước mặt còn có Lục Diên đang ngồi, cũng không tiện lộn xộn, mà anh cũng không dám lộn xộn.
Thịnh Hành nhịn được.
Chỉ lát sau là tới thời gian ăn cơm tối, bữa cơm đoàn viên của nhà Lục An An ăn còn rất sớm.
Lúc ăn cơm, vì sợ sẽ khiến Thịnh Hành không thoải mái, mẹ Lục còn vô cùng nhiệt tình, nhiệt tình đến độ Lục An An đều có chút không nhìn nổi, không thể không lên tiếng ngăn cản.
Mẹ Lục lúc này mới ngượng ngùng nói: "Xin lỗi nha Thịnh Hành, chủ yếu là vì... Hôm nay cô thấy rất vui.”
Thịnh Hành nở nụ cười: "Không có chuyện gì ạ, rất bình thường."
Anh nói: "Cháu cũng rất vui.”
Lục Diên ở bên cạnh mỉm cười không nói gì.
Lục An An liếc mắt nhìn anh.
Trong nháy mắt, hai người đều yên tĩnh lại.
Sau khi ăn cơm xong, mẹ Lục cũng không ngăn mấy người trẻ tuổi ham vui, sau khi phát cho Lục An An, Lục Diên và cả Thịnh Hành mỗi người một bao lì xì liền khoát khoát tay nói: "Đi ra ngoài chơi đi, không cần ở nhà với cha mẹ."
Thịnh Hành nhìn bao lì xì trong tay, vừa địng từ chối lại bị Lục An An ngăn lại.
Cô nhỏ giọng nói: "Mẹ của em đưa không nhiều đâddayuddaay là chuyện năm mới phải làm mà, nên thầy Thịnh nhanh cất đi."
Thịnh Hành gật đầu: "Cảm ơn cô ạ."
Mẹ Lục càng nhìn anh càng thấy hài lòng.
Bà còn đưa thêm một bao lì xì nữa cho Lục Diên, nhìn anh nói: "Ccái này là cho Nhược Tinh."
Lục Diên cười cười: "Cảm ơn Mẹ."
Mẹ Lục gật đầu: "Các con đi ra ngoài chơi muốn đi qua năm sau luôn cũng được, nhà chúng ta không có nhiều quy định, cứ đi chơi đi."
Lục An An cười: "Hì hì, tối nay con sẽ về với mẹ.”
“Ừ.”
Ba người thay quần áo rồi đi ra ngoài.
Vừa ra khỏi cửa lớn, Lục Diên liếc nhìn hai người, nói: “Các em muốn đi đâu?”
Vẻ mặt Lục An An cảnh giác nhìn Lục Diên: "Anh muốn đi đâu?”
Lục Diên hơi bĩu môi, liếc nhìn Thịnh Hành: "Em ấy phải về nhà trước mười giờ."
Thịnh Hành gật đầu: "Tôi biết rồi."
Lục Diên nhìn chằm chằm Lục An An, nhìn một chút lại dặn dò: "Nhớ chú ý an toàn, về nhà sớm."
“Rồi rồi, anh đi chơi đi, anh cũng nhớ nha, mẹ nói rồi, tối này có không về nhà cũng không sao.”
Lục Diên suýt chút nữa quay đầu lại đánh cô.
Lục An An le lưỡi một cái, vô cùng tinh nghịch.
Sau khi Lục Diên rời đi, trước cửa lớn chỉ còn hai người Thịnh Hành và Lục An An.
Lục An An chớp chớp mắt nhìn Thịnh Hành, cẩn thận từng li từng tí hỏi: "Thầy Thịnh, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”
Thịnh Hành khẽ cười, cúi đầu nhìn cô: “Em muốn đi đâu thì chúng ta tới chỗ đó.”
Lục An An: "Vậy thì ra ngoài đi dạo xung quanh đi, em nói cho anh biết, thành phố B ăn tết thật sự rất náo nhiệt đó."
"Được."
Tối hôm nay Thịnh Hành có uống một chút rượu nên anh không được lái xe.
Hai người cứ như thế đi dạo dọc theo con phố, cũng không lo lắng bị người nhìn thấy.
Đi được một lúc thì tới nơi có rất nhiều người.
Lục An An kéo Thịnh Hành đến một chỗ, thấp giọng nói: "Tám giờ ở bên kia sẽ bắn pháo hoa, cái này năm nào cũng có.”
Thịnh Hành gật đầu: "Trước đây anh cũng đã từng thấy ở trên mạng."
“Rất đẹp đó.”
Thịnh Hành duỗi tay, sờ sờ đầu của cô: "Ừm, anh biết."
Lục An An cười: "Đi qua bên kia xem nhé.”
Thịnh Hành đi cùng cô.
Một đêm 30 tết này không có chuyện gì oanh oanh liệt liệt, chỉ đơn giản là hai người đi dạo cùng nhau mà thôi, cùng nhau cảm nhân bầu không khí đón năm mới náo nhiệt dưới phố, nhưng đối với Lục An An mà nói, đêm nay là một đêm vô cùng vô cùng thoải mái.
Trong nhà có người chờ mình về, lại có người mình yêu ở bên cạnh, so với bất cứ lúc nào đều vui vẻ hơn nhiều.
Thịnh Hành nhìn khuôn mặt tươi cười của cô, cũng cảm thấy hôm nay rất đáng giá.
"Đúng rồi."
Lục An An quay đầu nhìn anh: "Thầy Thịnh, anh không cần gọi điện thoại cho người trong nhà sao?"
Thịnh Hành cười: "Bây giờ anh gọi đây, em có muốn chào mọi người không?”
"A?"
Lục An An lập tức cảm thấy vô cùng khẩn trương: "Em… Như thế không tốt lắm đâu."
Nhìn dáng vẻ căng thẳng của cô, Thịnh Hành cũng không miễn cưỡng.
"Vậy thì không vội."
Lục An An gật đầu: "Vâng ạ."
Thịnh Hành cười cười, thấp giọng nói: "Lát nữa anh gọi.”
"A."
Đi thêm một đoạn, cách đó không xa có pháo hoa bung nở, xung quanh có rất nhiều người giơ cao điện thoại lên chụp ảnh và quay video.
Lục An An cũng vô cùng phấn khởi, lúc cô đang vui vẻ quay phim, ở bên cạnh truyền đến giọng nói của Thịnh Hành: "An An, quay đầu nào."
Lục An An vừa quay đầu, Thịnh Hành liền chụp hình cô lại.
Cô gái nhỏ trong màn hình và pháo hoa tỏa ra cách đó không xa, đều xinh đẹp, sáng lấp lánh đến loá mắt.
Lục An An: "Được không ạ?"
Thịnh Hành: "Rất đẹp."
Anh đưa cho Lục An An xem, cúi đầu hôn khóe môi của cô một cái, âm thanh trầm thấp nặng nề nói: "Năm mới vui vẻ, bạn gái xinh đẹp của anh."
Lục An An cười, ôm anh vân vê: "Chúc anh trai năm mới vui vẻ A...."
Cơ thể Thịnh Hành cứng đờ, khẽ cười cúi đầu hôn một cái lên đôi mắt của cô.
Lúc hai người từ bên ngoài trở về, thời gian đã không còn sớm.
Sau khi đưa Lục An An về nhà, Thịnh Hành nói thêm mấy câu với cha Lục mẹ Lục rồi mới về.
Lục An An hơi luyến tiếc nhìn theo bóng lưng của Thịnh Hành, nhưng chỉ mấy giây mà thôi, sau đó cô lại vui vẻ ngồi với cha mẹ xem chương trình cuối năm.
Cha mẹ và bạn trai đều quan trọng như nhau.
Mẹ Lục nhìn dáng vẻ hào hứng của cô, cười hỏi một tiếng: "Vui vẻ như vậy sap?”
Lục An An làm nũng với mẹ của mình: “Năm mới mà mẹ, con thấy rất vui.”
Mẹ Lục cười : "An An nhà chúng ta lại lớn thêm một tuổi rồi."
Lục An An không một tiếng động cong cong môi: "Vâng ạ, cảm ơn cha và mẹ đã chăm sóc con cả năm nay.”
Cha Lục nhìn cô cười: "An An thật sự đã lớn rồi."
Ba người cùng nhau ngồi ở phòng khách xem chương trình cuối năm, vô cùng vui vẻ hòa thuận.
Lục An An còn chụp ảnh và quay lại video với cha mẹ sau đó gửi toàn bộ tới Lục Diên.
Lúc đồng hồ điểm 0 giờ, Lục Diên về nhàm Lục An An còn cố ý đăng một tin lên Weibo, là ảnh cả nhà ăn cơm đoàn viên trước đó, bức ảnh này do Thịnh Hành chụp ảnh cho cả gia đình bọn họ.
@Lục An An V: Chúc mừng năm mới, mong một năm mới khỏe mạnh bình an [ Ảnh chụp ].
Có không ít fans vẫn luôn theo dõi Weibo của cô, nhìn thấy bức ảnh một nhà bốn người này liền kích động vui sướng.
[ A a a a a! Rốt cục cũng đã đến rồi!! An An xinh quá đi. ]
[ A a a a a a con gái yêu năm mới vui vẻ nha, năm mới khỏe mạnh bình an, chúc con càng ngày càng tốt. ]
[ Anh trai và em gái đều có giá trị nhan sắc cao quá đi, cả cha mẹ cũng đẹp nữa!! Tui hâm mộ gia đình này quá đi. ]
[ Rốt cục cũng chờ được rồi, chúc An An năm mới vui vẻ! ! ]
[ Chúc An An và thầy Lục năm mới vui vẻ! Hi vọng mọi người càng ngày càng tốt! Chúc An An mãi khoẻ mạnh. ]
[ Tui muốn ngồi xổm chờ dưới hiên nhà Weibo của thầy Lục. ]
...
Lục An An đọc bình luận, không nhịn được cười.
Cô quay đầu nhìn Lục Diên đang đi lên cầu thang với mình: “Anh, anh không đăng một tin chúc fans năm mới vui vẻ lên Weibo sao?"
Lục Diên: "Lát nữa anh đăng."
Anh lấy ra hai bao lì xì đưa cho cô: “Đây là của anh và chị Nhược Tinh, hi vọng An An nhà chúng ta năm mới bình an khỏe mạnh, vui sướng cả một đời."
Lục An An cong cong môi: "Cám ơn anh."
Đợi sau khi vào phòng mở lì xì ra, Lục An An phát hiện Lục Diên đưa cho mình một tấm thẻ và một tấm bùa bình an.
Cô cúi đầu nở nụ cười, rất thích món quà này.
Lục An An nghĩ, vì chính mình, cũng vì tất cả mọi người, cô nhất định sẽ khỏe mạnh bình an.
Lâm Nhược Tinh cũng đưa cho Lục An An một tấm thẻ.
Không phải là thẻ ngân hàng, Lục An An lấy ra mới thấy, đó là thẻ của quỹ từ thiện cô định lập với Lục Diên, sau khi quyên tiền tài trợ mỗi người sẽ nhận được các tấm thẻ có cấp bậc khác nhau.
Món quà này so với những món quà khác càng quý trọng hơn nhiều.
Lục An An có chút không biết nên hình dung tâm trạng của mình giờ phút này như thế nào mới được, Lâm Nhược Tinh thật sự quá tốt quá tốt rồi.
Cô ấy phương thức này nói cho Lục An An, nói mình ủng hộ ý tưởng của cô.
Lục An An dụi dụi mắt, đặt quà tặng của hai người ở cùng một chỗ.
Thịnh Hành cũng tặng quà cho Lục An An, quà của anh giống Lục Diên, là một lá bùa bình an, bên cạnh còn có một sợi dây chuyền mặt ngọc.
Chiếc dây chuyền mặt ngọc trước đó cô đeo sau khi cứu Lục Diên đã bị vỡ, sau đó Lục An An cũng không nhắc tới nó nữa, còn mẹ Lục lại cảm thấy vỡ rôi thì thôi, đổ vỡ là điềm lành.
Nói nhờ khối ngọc kia vỡ rồi mới bảo vệ được mạng sống của cô và Lục Diên.
Có đôi không thể quá mê tín, nhưng cũng không thể không tin.
Lục An An đeo quà của Thịnh Hành lên, cất gọn tất cả các món quà của mọi người đưa cho mình, đây đều là tâm ý của mọi người với cô, cô đều rất thích.
Đầu năm mùng một, khi Lục An An tỉnh dậy, Lục Diên đã không còn ở nhà nữa.
Cô hỏi mẹ Lục mới biết, anh vừa sáng sớm đã qua nhà của Lâm Nhược Tinh rồi.
Thực ra Lục An An còn có chút tò mò muốn nhìn thấy dáng vẻ bố mẹ vợ của Lục Diên, nhưng cô sợ Lục Diên căng thẳng nên không hỏi gì.
Sau khi ăn sáng Lục An An với bố mẹ xong, một nhà ba người cùng nhau đi chùa.
Hàng năm vào ngày đầu tiên của năm mới cả nhà bọn họ vẫn luôn có thói quen này, vào chùa dâng hương.
Trước đây khi An An chưa trở về, bọn họ mỗi khi tới đều cầu xin thần phật tìm được cô,bây giờ sau khi cô về rồi, bây giờ olaij hy vọng cô có thể luôn khỏe mạnh bình an.
Năm trước Lục An An không cùng đi với cha mẹ nhưng năm nay cô muốn đi.
Nơi dâng hương hơi xa nhà của bọn họ, vốn Lục An An tính đi với cha mẹ là ba người, Lục Diên và Lâm Nhược Tinh đi riêng, nhưng Thịnh Hành lại gọi điện thoại cho Lục An An, sau đó không bao lâu, Thịnh Hành xuất hiện ở trước cửa nhà họ Lục.
Anh muốn làm tài xế cho bọn họ.
Mẹ Lục mới đầu có chút kinh ngạc, nhưng sau khi liếc Lục An An một cái, lại liếc Thịnh Hành một cái liền không nói gì, chỉ khẽ mỉm cười: “Được, cảm ơn Thịnh Hành nhé."
Mẹ Lục cười: "Vậy chúng ta đi thôi."
Lần này bốn người cùng nhau đi chùa.
Chỗ bọn họ tới dâng hương hơi xa, hơn nữa sau khi tớt còn phải leo cầu thang, nhưng hàng năm vào ngày mùng một vẫn có rất nhiều người tới chỗ này dâng hương.
Lúc bọn họ tới nơi đã sắp tới giờ cơm trưa.
Lục An An đi vào cùng mọi người, đúng chung với gia đình xin cho cả nhà được một năm bình an khỏe mạnh.
Trước đây Lục An An không tin những chuyện này lắm, nhưng bây giờ cô rất bằng lòng tin tưởng.
Cô quỳ ở dưới sàn gỗ, ngẩng đầu nhìn lên bức tượng Phật tổ nghe nói rất linh nghiệm trước mặt, từ từ nhắm mắt lại, trong lòng khẩn cầu ―― hi vọng một An An khác có thể ở một thế giới khác sống thật vui vẻ, hi vọng kiếp sau của cô ấy có thể nhận được sự yêu thương từ nhỏ đến lớn từ cha mẹ, người thân và bạn bè, hi vọng cô ấy một đời trôi chảy bình an.
Cô nghĩ, một cô gái tốt bụng như vậy, nhất định sẽ gặp được may mắn.