Chương 324
Editor và Beta: Khánh Linh
Thịnh Hành không nói thêm nữa.
Lục An An chớp chớp mắt, mặc dù cô tò mò nhưng cũng không hỏi nhiều.
Hai người không phải là nhân vật them chốt nhưng cũng lên sàn khá muộn.
Thịnh Hành vừa xuất hiện, các fans xem livestream và các fans tới hiện trường đều thét chói tai liên tục, mọi người cùng kêu lên tên của anh.
Một năm qua thành tích của Thịnh Hành rất tốt, dù anh hẹn hò có người yêu cũng không ảnh hưởng chút nào tới sự nghiệp, ngược lại, kỹ thuật diễn của anh còn nâng cao một bước.
Thịnh Hành cười cười, vòng tới một bên khác mở cửa xe ra.
Một bàn tay nhỏ nhắn vươn ra, theo sát phía sau, Lục An An xuất hiện ở trước mặt đại chúng, lần này các fans lại càng kích động.
Toàn bộ hành trình đều gọi tên của hai người.
Chiếc váy Lục An An mặc đêm này đã hạ gục không ít nữ nghệ sĩ tới tham gia buổi lễ.
Quá xinh đẹp, quá chói mắt.
Trước đây, lúc cô và Thịnh Hành ở bên nhau, thỉnh thoảng cô vẫn bị mọi người xem nhẹ, nhưng sau một năm gột rửa, cô lại càng ngày càng có mị lực.
Trước đó cô chỉ giống như một cô gái nhỏ chưa lớn, bây giờ đã dần dần mang theo mị lực chín muồi của người phụ nữ.
Mặc dù chưa đến, nhưng cũng đang dần dần chuyển biến.
Hai người cùng nhau đi tên thảm đỏ, lúc đi vào bên trong thì thấy Lục Diên và Lâm Nhược Tinh đã tới.
Trong một năm này cả hai người bọn họ đều có phim điện ảnh công chiếu, cũng được đưa vào danh sách đề cử.
Lúc nhìn thấy Lục An An và Thịnh Hành, Lâm Nhược Tinh vẫy vẫy tay: "An An, mau tới đây."
Lục An An cười: "Chị dâu."
Lâm Nhược Tinh nhìn cô, cười nói: "Đêm nay đẹp quá nha."
Lục An An nhìn cô ấy: "Chị dâu đẹp hơn."
Lâm Nhược Tinh bật cười: "Có sao?"
“Có mà, không tin chị hỏi anh của em đi.”
Lục Diên: "Đều đẹp."
Vợ và em gái đều không thể đắc tội.
Đại khái là bên chịu trách nhiệm tổ chức nể tình. Cho nên vị trí của bốn người Lục An An đều ở cùng một chỗ.
Cô liếc nhìn máy quay phim, cười cười.
Mặc dù có chút xấu hổ lúng túng, nhưng bên cạnh cô đều là người thân nên cô vẫn cảm thấy khá thoải mái.
Toàn bộ hành trình Lục An An và Lâm Nhược Tinh đều vui vẻ nói chuyện với nhau, chỉ khi nào MC dẫn chương trình mới nghiêm túc nghe.
Hai người còn đang ở một bên thảo luận.
Khi đến đoạn thông báo danh sách đề cử vai nam chính xuất sắc nhất, Lâm Nhược Tinh và Lục An An đối diện nhìn nhau.
Thật đúng dịp, Thịnh Hành và Lục Diên đều có tên trong danh sách đề cử.
Hai người vừa mới nhìn nhau Lục An An đã bị nhắc tới.
Mc điều khiển chương trình mỉm cười nhìn cô: "An An, nếu như cô được chọn thì cô muốn để ai nhận giải thưởng này nào?"
Lục An An hoảng hốt vài giây, cười cười ứng phó: "Trong danh sách đề cử có bốn nam diễn viên nhỉ, cái này cô phải hỏi ban giám khảo nha, sao lại hỏi tôi vậy?”
Mc điều khiển chương trình: "..."
Thực ra cô ta muốn hỏi, giữa anh trai và bạn trai thì cô hi vọng ai nhận được giải thưởng.
Mc dở khóc dở cười, gật gật đầu nói: "Nói cũng đúng."
Lục An An gật đầu: "Ừm, bất kể là ai nhận được giải thưởng tôi cũng đều chân thành chúc phúc."
Đợi đến lúc Lục An An ngồi xuống rồi Lâm Nhược Tinh mới nhỏ giọng nói: "Hẳn là Thịnh Hành."
"Vì sao không phải là anh của em?"
Lâm Nhược Tinh cười một cái, nói: "Bởi vì dựa theo thành tích và danh tiếng mà nói, biểu hiện của Thịnh Hành trong bộ phim kia tốt hơn."
Đây là cô ấy đứng ở góc độ công bằng ngay thẳng nhận xét.
Không phải cô ấy nói kỹ thuật diễn của Lục Diên kém cỏi, mà là nếu so sánh giữa hai người này thì danh tiếng của bộ phim Thịnh Hành được đề cử và cả diễn xuất của anh trong ấy càng thích hợp cầm giải thưởng hơn.
Nghe vậy, Lục An An gật gật đầu.
"Dù sao thì ai nhận được giải thưởng cũng giống nhau."
Lâm Nhược Tinh cười: "Nói thế cũng đúng, dù sao thì hai người bọn họ đều không thèm để ý."
Đây là lời nói thật.
Lục Diên và Thịnh Hành đều đã nhận được không ít giải thưởng, đối với giải thưởng vai nam chính lần này thật sự không quá để ý.
Sau khi khách mời tới trao giải bước ra liền nhìn danh sách người được đề cử, anh ta thừa nước đục thả câu nói thêm mấy câu, trong lúc đó máy quay phim vẫn luôn quét qua khuôn mặt của Lục Diên và Thịnh Hành, không thể nghi ngờ, lần này người được nhận giải nhất định là một trong hai người này.
Bỗng dưng, máy quay phim dừng lại trên người Thịnh Hành.
Khách mời tới trao giải cười cười, anh ta lớn tiếng hô lên tên người đoạt giải: “Người nhận được giải vai nam chính xuất sác nhất lễ trao giải ngày hôm nay là ―― Thịnh Hành, chúng ta hãy cùng chúc mừng anh ấy nào!"
Cả trái tim đang treo lên của Lục An An trong nháy mắt buông xuống.
Cô quay đầu, mắt lóe sáng như sao nhìn Thịnh Hành.
Thịnh Hành nhàn nhạt cười, ngay lập tức ghé mắt nhìn cô.
"Thịnh Hành, chúc mừng anh.”
Thịnh Hành đáp một tiếng, dưới con mắt của mọi người, ôm lấy Lục An An: "Cảm ơn em."
Lục An An cười: "Anh mau lên đi."
“Ừ.”
Thịnh Hành đi lên sân khấu nhận giải thưởng.
Lục An An cứ như thế nhìn anh, đôi mắt vẫn luôn không thể dời đi.
Đến khi anh đứng ở trên đài, trong tay cầm cúp, đôi mắt của cô vẫn như cũ không chớp lấy một cái, máy quay phim cũng luôn dừng trên mặt cô và Thịnh Hành.
Hai người trên đài và dưới đài nhìn nhau, lúc Thịnh Hành nhìn cô, trong đôi mắt tất cả đều là dịu dàng.
Thịnh Hành nhìn chung quanh một vòng, cười một cái, nói: "Cảm ơn mọi người."
Anh hơi hơi dừng một chút, thấp giọng nói: "Cho tới hôm nay, rất cảm ơn mọi người đã ủng hộ và yêu thích tôi, nếu không có các bạn, tôi chắc chắn không thể đi tới ngày hôm nay."
Anh nhàn nhạt cười: "Thực ra, trước đây lúc tôi đoạt được giải thưởng đều không có cảm giác gì lớn, nhưng năm nay lại có chút không giống."
Anh nhìn Lục An An dưới sân khấu, từng chữ từng câu nói: "Hôm nay đột nhiên tôi rất hưởng thụ cảm giác được đi lên nhận giải thưởng, có cảm giác như, tôi vẫn luôn được một fans nhỏ nào đó dõi theo, đột nhiên có loại thành tựu không nói được thành lời."
Bên hậu trường khống chế máy quay phim cũng rất hiểu ý, máy quay ngay lập tức lia vào trên người fans nhỏ nào đó dưới sân khấu một cái.
Lúc nhìn Thịnh Hành, bên trong đôi mắt của cô đều là hình dáng của anh.
Hai người cách rất nhiều người, nhìn nhau, Lục An An mím môi cười nhẹ.
Xung quanh tràn ngập tiếng vỗ tay.
Có không ít fans nhìn thấy một màn này, có loại cảm động không nói ra được thành lời.
Thịnh Hành nói: "Một năm qua đối với tôi mà nói là một năm rất khác biệt, rất cảm ơn các fans vẫn luôn một mực ở bên tôi, càng cảm ơn là bạn gái của tôi, đối với tôi cô ấy là một người rất đặc biệt.”
"Nếu như không có cô ấy, hẳn là tôi sẽ không có loại tâm trạng kích động và căng thẳng như vậy."
Lục An An che miệng lại nhìn anh, yêu thương từ trong đôi mắt tràn ra ngoài.
Thịnh Hành tiếp tục cười: "Năm nay là năm đầu tiên đúng không."
Mc điều khiển chương trình hơi sửng sốt, đần độn gật đầu: "Đúng vậy."
Thịnh Hành nói: "Năm đầu tiên, cũng nên khác biệt một chút nhỉ.”
Trong khi tất cả mọi người chưa kịp phản ứng lại, Thịnh Hành giơ cúp lên, nhìn mọi người ở dưới sân khấu, hỏi: "Nếu như tôi nói, đêm nay tôi muốn mượn chiếc cúp này để cầu hôn thì có được không?”
Tất cả mọi người ở dưới sân khấu và các fans đang xem truyền hình trực tiếp đều sững sờ, sau mấy giây yên lặng, tiếng vỗ tay như sấm vang lên.
Các fans tới hiện trường xem đều kích động tới muốn phát khóc.
Lục An An cũng hoàn toàn không ngờ tới Thịnh Hành sẽ nói như vậy, có trong một nháy mắt, đầu của cô chỉ còn trống không.
Cô cứ như thế thẳng tắp nhìn vào Thịnh Hành, không có bất cứ động tác nào.
Mắt của Thịnh Hành sáng quắc chăm chú nhìn cô, tay cầm mic, từng chữ từng câu nói: "Năm đầu tiên này, anh muốn khiến cho thân phận của chúng ta lại chuyển biến thêm một chút."
Anh hỏi: "An An, em có đồng ý làm vợ của anh không?”
Trong nháy mắt, nước mắt Lục An An rơi xuống.
Cô nhìn Thịnh Hành, từng bước từng bước từ trên sân khấu xuống dưới sân khấu, anh đi tới bên cạnh cô ta, trong cái nhìn chăm chú của tất cả mọi người, anh quỳ một chân xuống.
Trong tay anh giờ đây không chỉ có cúp mà còn có một chiếc nhẫn không biết được anh lấy ở chỗ nào ra.
Cả trái tim của Lục An An đều kinh hoàng đập loạn.
Cô nhìn người đàn ông trước mặt, không ngăn được yêu thương và nước mắt.
Tất cả mọi người tại hiện trường đều hô lên: “Đồng ý đi! Đồng ý đi!"
"An An mau đồng ý anh ấy đi!"
Lục An An lại giống như không nghe được bất kì một âm thanh nào khác, cô cứ như thế nhìn Thịnh Hành chăm chú.
Nhìn vào người đàn ông mà cô đã thích rất nhiều năm.
“Vâng.”
Lục An An nghe thấy âm thanh của mình.
Gả cho anh, là ước mơ đã từng vô cùng xa xỉ đối với cô.
Trước đây, Lục An An chưa bao giờ tin có một ngày cô có thể thực hiện được giấc mơ này, nhưng bây giờ... Thịnh Hành lại khiến cho câu truyện cổ tích trong lòng cô xuất hiện trước mặt cô.
Sau khi gặp được Thịnh Hành, Lục An An giống như từ một thế giới khác bước vào trong một thế giới cổ tích.
Mà hết thảy này điều này, đều là người này cho cô.
“Em đồng ý.”
Thịnh Hành đeo nhẫn lên tay cho cô,
dưới âm thanh ồn ào của mọi người xung quanh, hai người ôm hôn nhau.
Lúc rời khỏi nhau, Lục An An nghe thấy Thịnh Hành kề sát ở bên tai cô nói:
“Anh yêu em.”
―― thật là đúng dịp, em cũng thế.