Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 325 - Chương 325 - Phiên Ngoại Một

Chương 325 - Phiên ngoại một
Chương 325 - Phiên ngoại một

Lục An An và Thịnh Hành đi nhận giấy chứng nhận kết hôn vào ngày lễ tình nhân.

Mặc dù cả hai người đều rất kín đáo nhưng vẫn bị nhân viên công chứng nhận ra, cho nên sau khi về hai người liền đồng loạt lên lên hot search.

Đến lúc này, Lục An An lại giống như thực sự là một tay cầm bằng tốt nghiệp... Qua nửa năm sau lại một tay cầm giấy chứng nhận kết hôn.

Đại khái có phải là nữ nghệ sĩ kết hôn sớm nhất trong giới giải trí đi.

Muốn hỏi Lục An An sau khi kết hôn và trước khi kết hôn khác nhau ở chỗ nào thì đại khái là không có.

Đêm nhận được giấy chứng nhận kết hôn đó, vốn Lục An An và Thịnh Hành định mời một vài người bạn tới ăn cơm, nhưng bởi vì ngày đó khá đặc biệt nên tất cả mọi người dù có đối tượng hay không đều có hẹn, hai người cũng nghĩ thôi thì cứ thoải mái bắt đầu một cuộc sống gia đình mới đi, ngày khác lại mời mọi người cũng được.

Lúc về đến nhà, Lục An An tràn đầy phấn khởi nhìn Thịnh Hành.

Thịnh Hành cúi đầu nhìn cô: "Sao thế?"

Lục An An cười, ôm cổ anh nói: "Chúng ta thật sự đã kết hôn rồi sao?"

Thịnh Hành cong cong môi, nâng mặt của cô lên, đáp một tiếng: "Không tin à?"

"Em chỉ cảm thấy có chút không chân thực."

Nghe vậy, Thịnh Hành nhướng nhướng mày.

Anh cúi đầu, ánh mắt sáng quắc nhìn Lục An An, hầu kết lăn lăn hỏi: "Vậy để anh cho em chút cảm giác chân thực nhé?"

"A... Sao cơ?"

Lục An An kinh ngạc ngẩng đầu.

Vừa ngẩng đầu, người đàn ông kia đã cúi đầu hôn xuống.

Thịnh Hành chắc chắn là cố ý, một chút cũng không nói mình muốn làm gì, chỉ một đường hôn xuống dưới.

Lục An An vừa muốn nhắc nhở người này bây giờ còn là ban ngày, anh đã không biết từ chỗ nào tìm được remote điều khiển, khép lại toàn bộ rèm cửa sổ.

Trong lúc nhất thời, toàn bộ phòng khách lâm vào bóng tối.

Lục An An phát ra mấy tiếng ưm ư, tiếng rên nhẹ từ bên mép tràn ra, uyển chuyển rung động lòng người.

Thịnh Hành dùng hành động nói cho cô biết, cái gì gọi là cảm giác chân thực sau khi kết hôn.

Có lẽ là vì… Vừa mới nhận được giấy chứng nhận kết hôn cho nên tâm tình của người này rất tốt, có chút kích động khó nén, cứ thế đè lên Lục An An lăn qua lăn lại một lần lại một lần.

Đợi đến lúc kết thúc, Lục An An đã nằm ở trên giường, một ngón tay cũng không muốn động.

Thịnh Hành từ phòng tắm đi ra ngoài, cúi đầu hôn lên gò má của cô: "Buồn ngủ rồi?"

"Ừm."

Lục An An tự động tìm một vị trí thoải mái ở trong lồng ngực của anh: “Anh sao có thể..."

Thịnh Hành nhìn cô.

Lục An An nghẹn lại, nhỏ giọng thầm thì: "Hôm nay anh rất vui sao?"

Thịnh Hành nở nụ cười: "Ừ."

Anh hôn người trong lồng ngực một cái, thấp giọng nói: "Vô cùng vui vẻ."

Cuối cùng cũng đã cưới được người về nhà rồi, sao anh có thể không vui được cơ chứ.

Nghe vậy, Lục An An ở trong lồng ngực của anh nở nụ cười: "Em cũng thế."

“Là sao?”

Lục An An nằm gọn trong lòng anh, nhỏ giọng nói: "Rất vui vẻ."

Đời này có thể gả, là chuyện vui vẻ nhất của em.

Thịnh Hành nghe thấy thế, dục vọng mới vừa bị đè xuống lại có xu hướng vọt lên.

Nhìn vào khuôn mặt kia, anh không nhịn được, hung ác dữ tợn hôn một cái, giọng nói nặng nề lại trầm thấp: "Buổi tối còn phải ra ngoài nữa, đừng dụ dỗ anh.”

Lục An An: "..."

Lễ tình nhân đầu tiên sau khi kết hôn, Lục An An muốn ra ngoài chơi với Thịnh Hành.

Cô chép chép miệng, tủi thân mắt long lanh nói: "Được rồi."

Thịnh Hành nhìn thấy cô như vậy, dở khóc dở cười: "Ngủ một lát đi."

"Vâng ạ."

Lục An An thật sự đã mệt, một lát sau liền nặng nề thiếp đi.

Thịnh Hành ôm người trong lồng ngực, vào giờ phút này mới có loại cảm giác đã thật sự khiến cô hoàn toàn thuộc về mình, mang được cô về nhà.

*

Lễ tình nhân, buổi tối có rất nhiều người ra ngoài chơi.

Người trên đường muôn hình muôn vẻ, có không ít cặp đôi yêu nhau và các cặp vợ chồng hôm nay cũng đi ra ngoài dạo phố hẹn hò, không khí rất náo nhiệt.

Lục An An và Thịnh Hành đều rất khiêm tốn, lặng lẽ đi ra ngoài, mặc dù hai người cũng không sợ bị chụp lại, nhưng cũng hi vọng có thể tránh được hết sức có thể, bọn họ muốn giống như các cặp đôi yêu nhau bình thường, cùng nhau hẹn hò đi dạo phố ăn cơm.

Hưởng thụ một chút khoảng thời gian vui sướng của riêng bọn họ.

"Chúng ta đi qua bên kia xem đi."

Thịnh Hành nhíu mày, nhìn sang phương hướng Lục An An chỉ, cách đó không xa có là đang có một hoạt động gì đó, rất náo nhiệt.

Anh nở nụ cười: "Được."

Hai người đi qua, cũng không dám đi tới trước đám người đang tụ tập, chỉ đứng ở phía sau hơi xa.

Lục An An kiễng chân nghe xem mấy người này đang làm gì.

Có một nhãn hàng điện thoại di động đang xúc tiến thúc đẩy hoạt động bán hàng, ở đây hấp dẫn thêm người sử dụng.

Nghe thấy âm thanh vang dội của người chủ trì trên sân khấu, Lục An An và Thịnh Hành nhỏ giọng thầm thì: "Điện thoại di động này thật sự tốt như vậy sao?"

Thịnh Hành không nhịn được, mỉm cười nói: "Tuyên truyền ấy mà, chung quy cũng phải bốc phét một chút.”

Lục An An: "..."

Cô trầm mặc vài giây, nhỏ giọng nói: "Em thấy cũng không thú vị lắm."

"Vậy đi qua chỗ khác dạo đi.”

"Vâng."

Thịnh Hành nhìn dáng vẻ vui vẻ ra mặt của cô, trong trái tim cũng cảm thấy vui vẻ.

Anh nhéo nhéo lòng bàn tay Lục An An, kéo cô ở trong dòng người tiếp tục di chuyển.

Dù chỉ một giây hai người cũng không muốn tách ra, vẫn luôn dính vào nhau.

Sau khi đi loanh quanh hai vòng, Lục An An và Thịnh Hành chọn một nhà hàng vào ăn.

Trước đó Lục An An đã thấy trên mạng có nhiều người nói nhà hàng này tuy ăn không ngon nhưng lại đồ ăn chụp lên lại rất đẹp.

Dạo gần đây có mới có sở thích mới là chụp ảnh, cho nên bây giờ đang tràn đầy phấn khởi chờ mong.

Bình thường Thịnh Hành vẫn luôn nghe theo cô, cô thích là được, đi chỗ nào cũng giống nhau.

Hai người xếp hàng đi vào nhà hàng, khác ở chỗ này còn rất nhiều.

Lục An An có chút rối rắm: "Em muốn ăn cái này."

Thịnh Hành: "Còn gì nữa không?"

“Cái này nữa, cả cái này nữa, nhưng mà có hai người ăn thì gọi thế hơi nhiều.”

Thịnh Hành bật cười, cong cong môi: "Muốn ăn thì ăn đi, em cứ gọi đi.”

"Vậy lỡ không ăn hết thì sao?"

Lục An An ở phương diện này rất tiết kiệm, không thích lãng phí.

Thịnh Hành mỉm cười: "Anh ăn."

Nghe vậy, Lục An An mỉm cười. Nếu đã có người ăn giúp, vậy cô còn ngại gì.

"Cái này ăn ngon nè."

Lục An An nhìn đồ ăn trước mặt, đút vào trong miệng Thịnh Hành.

Thịnh Hành bắt đầu còn cảm thấy bình thường, một lát sau, nhìn phần bánh ngọt trước mặt cô càng ngày càng ít, lúc cô lại hung hăng đút thêm một miếng nữa vào trong miệng mình, anh mới mơ hồ cảm thấy có chút không đúng.

"Cái này ăn ngon thật sao?"

Lục An An nháy mắt: "Đúng nha."

"Vậy sao toàn là anh ăn?”

Vẻ mặt Lục An An nghiêm túc: "Cũng bởi vì ngon nên em mới cho anh ăn đó.”

Thịnh Hành: "..."

Sao anh lại cảm thấy không phải như thế.

Anh tinh tế thưởng thức đồ ăn vừa được cô đút vào trong miệng kia, đã mơ hồ phát hiện ra nguyên nhân Lục An An không thích.

Cái món ăn ngọt mày lại có chút vị mặn, mà lúc Lục An An ăn đồ ngọt ghét nhất chính là vị mặn.

Các món ăn hằng ngày thì không vấn đề gì, nhưng đối với bánh ngọt thì hoàn toàn không được.

Mấy thứ đồ ngọt như bánh kem nhỏ gì đó, cô chỉ có thể ăn ngọt, tuyệt không ăn mặn.

Lục An An nhìn Thịnh Hành, cảm thụ được ánh mắt nghi ngờ của anh, trong nháy mắt nhập vai nữ chính trong phim ngôn tình.

“Có phải là anh đang nghi ngờ em hay không?”

Lục An An tủi thân, mắt long lanh nói: "Anh không tin em đem tất cả đồ ngon nhường cho anh sao."

Thịnh Hành: "..."

Anh cứ như thế lẳng lặng mà nhìn Lục An An biểu diễn, nhịn không được bật cười ra tiếng.

"Vợ."

Lục An An sửng sốt, đột nhiên không kịp chuẩn bị nghe thấy danh xưng này, còn có chút không phản ứng kịp.

"A?"

Thịnh Hành cười: "Không có."

"Cái gì không có?"

Thịnh Hành trực tiếp nhấc đĩa bánh ngọt trước mặt cô lên, lạnh nhạt nói: "Không oan uổng em."

Lục An An: "..."

Thịnh Hành trực tiếp đặt chiếc bánh ngọt kia tới trước mặt mình, nở nụ cười: "Anh biết em muốn cho anh ăn đồ ngon, đúng không?"

Lục An An mơ mơ màng màng chớp mắt.

Thịnh Hành quay đầu, nhìn về phía chiếc bánh kem nhỏ ở bên cạnh.

“Anh còn muốn ăn cái này nữa."

Tay Lục An An cầm thìa nhỏ run lên một cái, nhìn chằm chằm vào chiếc bánh kem dâu nho nhỏ kiều diễm ướt át kia, ở bên trên còn có một bông hoa bơ, nhìn cũng rất ngon miệng.

Cô nuốt nước miếng, nhìn Thịnh Hành: "Anh thật sự muốn ăn sao?"

Thịnh Hành: "Ừm."

Lục An An có vài giây nghi ngờ: "Không phải là anh không thích ăn đồ ngọt sao?"

Thịnh Hành: "Cái này cũng rất ngọt."

Lục An An: "..."

Cô yên lặng vài giây, đáp một tiếng: "A."

Nghe có vẻ hợp lý phết nhỉ.

Nghĩ nghĩ, cô lưu luyến không rời chuyển cái bánh kia tới bên Thịnh Hành.

"Được rồi, vậy anh ăn đi."

Thịnh Hành mỉm cười nhìn cô, lúc muốn ra tay còn không quên liếc nhìn cô một cái: "Vậy anh ăn đây."

Lục An An cắn cắn môi: "Ừm."

Mặc dù rất không nỡ lòng bỏ, nhưng Thịnh Hành muốn ăn, cô vẫn có thể chấp nhận được.

Lục An An mắt lom lom nhìn anh, nhìn chằm chằm nhất cử nhất động của Thịnh Hành, nhìn anh xẻ bông hoa bơ bên trên ra, sau đó đút vào trong miệng.

Lục An An mang theo trái tim nhỏ, mắt long lanh nhìn anh.

Bỗng dưng, bên mép được đút vào một vật.

Lục An An sững sờ.

Thịnh Hành cười: "Há mồm."

Lục An An há mồm, Thịnh Hành đút bông hoa bơ nhỏ kia vào trong miệng cô, trầm thấp nở nụ cười: "Sao em lại đáng yêu như thế?"

Lục An An: "..."

Đến lúc này, cô còn không biết Thịnh Hành đang đùa mình thì chính là đứa ngốc.

“Sao anh lại…”

Lời còn chưa nói hết, bánh kem lại tới nữa rồi.

Quãng thời gian trước Lục An An vì một bộ phim mà vẫn luôn không dám ăn mấy món này, bây giờ mặc dù cô vẫn là thể chất ăn nhiều không béo nhưng cũng không dám ăn quá nhiều.

Hơn nữa chỗ cô đóng phim lần này lại ở trong một khu vực hẻo lánh, Lục An An lại khá là kén chọn, nếu bánh kem ăn không ngon thì không nuốt được.

Dẫn đến lúc này cô rất tham ăn.

Thịnh Hành bất đắc dĩ nở nụ cười, từng miếng từng miếng đút cho cô ăn.

"Có phải là ngốc hay không. "

Lục An An chớp mắt.

"Ăn ngon không?" Thịnh Hành hỏi.

Lục An An gật đầu: "Ngon, thật không biết vì sao ở đây lại có yêu cầu mỗi người chỉ được mua một phần chứ.”

Đây mới là nguyên nhân Lục An An luyến tiếc.

Tiệm này cũng không biết là vì sao mà lại có quy định, mỗi một người chỉ có thể mua một phần đồ ngọt, vừa rồi hai người mua hai phần chính là giới hạn rồi, ăn hết liền không còn để ăn nữa.

Cho nên Lục An An mới lưu luyến.

Nếu có thể mua nhiều hơn thì cô nhất định sẽ hào phóng ra tay.

Thịnh Hành cười, thấp giọng nói: "Chắc là vì cung không đủ cầu, hoặc cũng có thể là một thủ đoạn để thúc đẩy doanh thu đi.”

"A."

Thịnh Hành nói: "Nếu như không làm như vậy, có lẽ chúng ta sẽ ăn tới ngán thì thôi mất.”

Lục An An "Ồ" một tiếng, gật đầu nói: "Cũng có lý.”

Cô nhìn chiếc bánh có chút vị mặn trước mặt, nhỏ giọng nói: "Cái này ăn không ngon, mặn lắm, thế nhưng lại không nên lãng phí nên em mới cho anh ăn.”

Thịnh Hành gật đầu, cúi đầu hôn cô một cái: "Anh biết."

Vợ của mình, mình vẫn hiểu rõ nhất.

Nghe vậy, Lục An An nở nụ cười.

Mặt mày cô cong cong nhìn Thịnh Hành, ngoan ngoãn gật gật đầu: "Ừm."

Thịnh Hành sờ sờ đầu của cô, cười mà không nói.

Hai người tự cho là mình rất kín đáo, nhưng có hai người đều không nghĩ tới, thực ra họ đã bị người qua đường nhìn thấy từ sớm.

Đợi đến lúc Lục An An và Thịnh Hành rời khỏi cửa hàng kia thì cả hai người đã lên hot search.

Hình ảnh hai người anh đút em em đút anh càng khiến cho các fans kêu gào ―― đây mới là phương thức show ân ái tốt nhất trong lễ tình nhân nề.

Cẩu lương này còn không phải là do tự bọn họ công khai mà do các cư dân mạng đích thân đưa lên, thực sự là đủ rồi nha.

Lục An An và Thịnh Hành còn chưa về tới nhà đã nhìn thấy tên của mình treo trên mạng.

Cô đọc bài viết, rất bất đắc dĩ.

"Chúng ta lại lên hot search rồi."

Thịnh Hành liếc nhìn màn hình di động của cô: "Ừm, lên thì lên đi."

Anh đã quen rồi.

Lục An An suy nghĩ một chút, cảm thấy cũng khá bình thường.

"Cũng đúng."

Hai người nói xong thì chậm rãi đi vào về nhà.

Chỗ này cách nhà của bọn họ không quá xa, nếu như đã là hẹn hò thì nhất định phải nhàn nhã hưởng thụ khoảng thời gian yên tĩnh ngắn ngủi này mới được.

Lúc đi được nửa đường, Thịnh Hành bảo Lục An An chờ mình một lát.

Lục An An nhìn anh: “Anh đi đâu vậy?"

Thịnh Hành: "Anh đi mấy phút sẽ trở lại."

Lục An An hơi nhướng mày, cười: "Vâng ạ."

Mấy phút sau, tay Thịnh Hành cầm theo một bó hoa trở về.

Lục An An thấy thế, không nhịn được bật cười.

Cô ngửa đầu nhìn anh.

Thịnh Hành cúi đầu, tặng hoa cho cô, hôn lên khóe môi của cô một cái, giọng nói mềm mại: "Vợ, lễ tình nhân vui vẻ."

Đây không phải là lễ tình nhân đầu tiên của hai người, nhưng là lễ tình nhân đầu tiên sau khi kết hôn.

Lục An An nhìn bó hoa kiều diễm ướt át trong tay, không một tiếng động mỉm cười.

Cô hỏi: "Anh chuẩn bị từ bao giờ vậy?”

Cô nói: "Em có thể ăn cái này không?"

Thịnh Hành không tặng hoa thật, anh đưa… Là một bó hoa làm từ dâu.

Lục An An vừa cảm thấy ngoài ý muốn vừa vui vẻ.

Thịnh Hành nghẹn họng, thấp giọng nói: "Ăn được."

Lục An An cười, lấy một quả dâu từ trong bó hoa xuống: “Vậy em nếm thử nhé?”

Thịnh Hành: "Ừm."

Lục An An chưa ăn ngay, hiếu kỳ hỏi: "Anh để ai chuẩn bị thế?"

Thịnh Hành dừng một chút, trực tiếp lấy bông hoa dâu từ trong tay cô, đút vào trong miệng cô, thấp giọng nói: "Vừa rồi anh nhắn tin cho Du Nguyên, bảo anh ấy mang tới.”

Lục An An: "..."

Cô nhìn Thịnh Hành: "Lễ tình nhân, anh lại bảo anh Du chuẩn bị cho anh cái này?”

Thịnh Hành: "Ừm."

Lục An An còn muốn nói thêm, lại một viên hoa dâu đã đến bên mép.

Cô há mồm, không cắn hết được cả bông hoa, người đàn ông liền cúi đầu ăn nốt chỗ còn lại.

"... ..."

Bình Luận (0)
Comment