Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 326 - Chương 326 - Phiên Ngoại Hai

Chương 326 - Phiên ngoại hai
Chương 326 - Phiên ngoại hai

Lục An An theo bản năng trốn về phía sau, lại bị Thịnh Hành hôn xuống.

Cô ‘a’ một tiếng, toàn bộ âm thanh bị Thịnh Hành nuốt xuống.

Hai người đứng ở trên con đường lớn người đến người đi, trắng trợn không kiêng dè hôn môi, hình ảnh vô cùng đẹp đẽ.

Thịnh Hành không lưu luyến trên môi co quá lâu, chỉ hôn một lát liền thả Lục An An ra.

Lục An An ngước mắt lên nhìn anh: "Anh..."

Thịnh Hành nở nụ cười, nhẹ nhàng chạm lên khóe miệng cô: "Em sao thế?"

Hai má Lục An An đỏ rực, còn có chút ngượng ngùng.

"Không có gì."

Cô chọc chọc lồng ngực Thịnh Hành: "Anh không sợ bị người chụp lại à?”

Thịnh Hành cười: "Không sợ."

Anh nói: "Chúng ta là vợ chồng danh chính ngôn thuận, bị chụp lại cũng không sao.”

Lục An An suy nghĩ một chút, hình như cũng đúng thật.

Sau khi về nhà, tâm tình của Lục An Anrất tốt, cô tháo những bông hoa dâu kia xuống, dọn dẹp lại toàn bộ một lần.

Thịnh Hành nhìn dáng vẻ cẩn thận từng li từng tí của cô, cong môi.

“Có buồn ngủ không?”

“Dạ?”

Thịnh Hành nói: "Có muốn xem phim không?"

Nghe vậy, mắt Lục An An sáng rực lên: "Được ạ."

Cô nói: "Muốn xem anh."

“Được.”

Trong nhà bọn họ có một căn phòng nhỏ, bên trong rất thích hợp để xem phim.

Lục An An thích xem phim điện ảnh, đặc biệt là phim của Thịnh Hành, cho nên Thịnh Hành đã cải tạo lại căn phòng này một chút, tất cả mọi thứ đều là dáng vẻ mà cô thích.

Phòng tân hôn của hai người vẫn còn đang trang hoàng, tạm thời bọn họ ở bên này.

Lục An An đi chọn phim trước, Thịnh Hành ở dưới tầng làm nước trái cây cho cô.

Lát sau, Thịnh Hành cũng đi lên theo.

Hoàn cảnh trong căn phòng nhỏ rất tốt, còn khiến cho người ta thoải mái hơn so với rạp chiếu phim.

Lục An An làm ổ ở trên ghế sa lon, quay đầu nhìn người tới.

"Cái gì thế ạ?"

"Nếm thử xem." Thịnh Hành nói: "Anh mới phối."

Lục An An nhận cốc: "Vâng ạ."

Cô cho vào miệng nếm thử, mùi vị chua chua ngọt ngọt, rất ngon, cô thích.

"Ngon lắm, em thích."

Thịnh Hành thầm thở phào: "Vậy thì tốt."

Anh ngồi xuống bên cạnh Lục An An, thấp giọng hỏi: "Chọn xong rồi?"

“Vâng.”

Lục An An nói: "Em muốn xem lại một bộ phim trước kia của anh." Thịnh Hành nhíu mày, không có ý kiến gì.

Thỉnh thoảng anh cũng sẽ xem lại phim điện ảnh của mình, nhưng kể từ sau khi ở bên Lục An An thì rõ ràng số lần anh xem đã nhiều hơn rất nhiều so với ngày trước.

Bộ phim này là tác phẩm lần đầu tiên nhận được giải thưởng của Thịnh Hành, khi đó trên người anh vẫn còn nhãn là ngôi sao lưu lượng, tất cả mọi người đều không xem trọng anh.

Đều cảm thấy Thịnh Hành đóng phim truyền hình còn được chứ cái loại màn ảnh lớn như phim điện ảnh này anh không thể kham nổi, quá nặng nề.

Anh chính là một ngôi sao lưu lượng, sẽ không có người mua vé xem phim.

Nhưng trên thực tế, anh đã phá vỡ cái nhãn lưu lượng đó.

Trong bộ phim này, Thịnh Hành đóng vai một tên sát thủ biến thái, cũng không thể nói hoàn toàn là sát thủ biến thái, anh đóng một nhân vật có hai nhân cách.

Lúc ban ngày thì anh là một vị bác sĩ ôn hòa, khi màn đêm buông xuống, hoặc là nói lúc vào thời kì đặc thù, anh chính là một tên biến thái cuồng giết người.

Hơn nữa thủ pháp gây án còn vô cùng giảo hoạt, khiến cho các cảnh sát căn bản không tìm hung thủ.

Trong suốt một quãng thời gian rất dài, bộ phim này được mọi người gọi là kinh điển.

Trong phim Thịnh Hành rõ ràng là người xấu, là nhân vật phản diện, nhưng mà anh lại khiến cho người ta phải lên tiếng đồng tình với anh, khiến cho người ta lưu luyến yêu thích với anh.

Thậm chí cứ như là trúng độc vậy, dần dần có rất nhiều người rất thích rất thích anh.

Lần đầu tiên Lục An An xem phim này, dù trong lòng có chuẩn bị nhưng vẫn bị kỹ thuật diễn của Thịnh Hành khiến cho kinh ngạc.

Sau đó cô liên tục xem đi xem lại rất nhiều lần, còn chú ý tới rất nhiều chi tiết nhỏ lúc anh biểu diễn.

Cũng nhờ bộ phim này mà có không ít người vốn có ý kiến với Thịnh Hành cũng đầu thay đổi cái nhìn của bản thân về anh.

Vai diễn trùm phản diện này của anh thật sự rất thành công.

Lục An An ngẩng đầu, nhìn người trên màn ảnh lớn kia, lại quay đầu liếc nhìn người bên cạnh.

Cảm thấy cuộc đời thật sự rất kỳ diệu, trước đây người đàn ông ở trong màn hình này còn là người cô sùng bái, bây giờ anh lại ngồi ngay bên cạnh mình, một tay còn đặt ở bên eo mình, ôm mình vào trong ngực.

Nghĩ nghĩ, Lục An An không một tiếng động mỉm cười.

Thấy cô cười, Thịnh Hành liếc nhìn: "Sao thế?"

"Không có gì."

Lục An An nói: "Chính là cảm thấy rất kỳ diệu."

Cô nói: "Trước đây em đã từng ra rạp xem bộ phim này xem rất nhiều lần, rất thích anh.”

Thịnh Hành nhíu mày.

Lục An An nói tiếp: "Khi đó em chưa bao giờ nghĩ tới, sẽ có một ngày em có thể ở bên anh, thậm chí còn... Gả cho anh."

Thịnh Hành "Ừ" một tiếng, thấp giọng nói: "Anh cũng không nghĩ tới."

"A?"

Lục An An tò mò nhìn anh: “Không nghĩ đến cái gì ạ?"

Thịnh Hành nhéo nhéo khuôn mặt của cô, trêu chọc: "Không nghĩ tới sẽ có một ngày anh nhớ mãi không quên với một cái fans nhỏ."

Hãm sâu vào trong đó, không cách nào tự kiềm chế.

Nghe vậy, Lục An An hờn dỗi liếc mắt nhìn anh: "A."

Thịnh Hành kéo cô ngồi vào trong lòng của mình, thân mật nói: "Còn muốn xem phim không?"

“Dạ?”

Thịnh Hành cúi đầu hôn xuống, thấp giọng nói: "Vẫn là nhìn người thật tốt hơn đúng không?"

Lục An An: "..."

Cô còn chưa kịp phản kháng, giọng nói trầm thấp khàn khàn của người đàn ông kia đã một lần nữa vang lên ở bên tai."Hôm nay xem như là đêm tân hôn của chúng ta... Không thể lãng phí."

... ...

Đến cuối cùng, “Đêm tân hôn" của Thịnh Hành là thật một chút cũng không lãng phí.

Từ gian phòng nhỏ đến phòng ngủ chính, lại tới phòng tắm, Lục An An cảm thấy mình lại "Chết" một hồi.

*

Sau khi nhận giấy chứng nhận kết hôn, Thịnh Hành và Lục An An lại không hề nhàn rỗi.

Dù sao cũng không phải thật sự tân hôn, cho nên bọn họ không có tuần trăng mật.

Lục An An và Thịnh Hành trở về bận rộn với công việc, hai người ai bận việc người nấy.

Mấy năm gần đây số lượng phim truyền hình của Thịnh Hành đã bắt đầu giảm bớt, hình như anh có dự định muốn giữ nhịp điệu chỉ quay bộ một năm một.

Lục An An biết chuyện này nhưng cũng không nhiều lời.

Thịnh Hành chắc chắn đã có kế hoạch cho tương lai của mình, cho nên cô nói gì cũng vô dụng. Huống chi, Lục An An cũng cảm thấy nếu đã được sống thì không nên quá mệt mỏi, làm việc vẫn cần phải nghỉ ngơi, cố gắng hưởng thụ sinh hoạt mới là điều quan trọng nhất.

Lục An An thực ra cũng không khác Thịnh Hành lắm, cô cũng không nhận nhiều phim, phần lớn công việc của cô đều là các buổi diễn doanh nghiệp hoặc mấy vai phụ.

Cùng với, làm thiết kế.

Gần đây Lục An An càng ngày càng mê muội với công việc thiết kế của mình, cô liên tục sinh ra những linh cảm về thiết kế mới.

Có rất nhiều ý tưởng của cô khiến cho Úc Trúc cũng phải kinh ngạc cảm thán.

Luôn hỏi tại sao trong đầu cô lại có thể có nhiều suy nghĩ mới lạ như vậy.

Lục An An dở khóc dở cười, lúc này cô đang thảo luận một ý tưởng mới của mình với Úc Trúc.

Úc Trúc khiếp sợ không thôi.

"Không phải em vừa mới kết hôn sao, vẫn còn thời gian làm cái này?"

Lục An An: "Bọn em chỉ nhận giấy chứng nhận kết hôn mà thôi, đã làm đám cưới đâu, đương nhiên là có thời gian rồi.”

Úc Trúc: "Vậy các em tính bao giờ làm đám cưới?"

Lục An An nghiêng đầu nghĩ, nhìn cô ấy cười cười: "Chờ em học xong thiết kế váy cưới đi?"

Úc Trúc kinh ngạc nhìn cô: "Cái gì?"

Cô ấy á khẩu, không tin nổi nói: “Em nói, em muốn tự thiết kế váy cưới cho mình sao?”

"Ừm, em đang tính vậy.”

Lục An An nghiêm túc nói: "Em là người làm thiết kế mà, tất nhiên là muốn tự thiết kế váy cưới cho mình rồi, chuyện này không phải rất bình thường sao?"

Úc Trúc trầm mặc, gật gật đầu nói: "Bình thường thì đúng là như vậy, nhưng chị cứ nghĩ em là một nghệ sĩ, nếu như kết hôn với Thịnh Hành thì sẽ không thiếu thương hiệu muốn tài chợ cho bọn em chứ.”

Lục An An bật cười: "Hẳn là sẽ có không ít, nhưng em không thích thế, em muốn một chiếc váy cưới độc nhất vô nhị, thuận tiện sau này lưu làm kỷ niệm."

Úc Trúc có thể hiểu được ý nghĩ này của cô.

"Vậy cũng không tệ."

"Hi hi."

Lục An An cười: " Em đã có một số ý tưởng đang dần thành hình, nhưng chắc vẫn cần thêm chút thời gian, dù sao bọn em cũng không vội."

Úc Trúc chống cằm nói: "Chị sốt ruột, chị muốn tham gia hôn lễ của các em."

Lục An An cười: "Đến lúc đó nhất định sẽ mời chị tới."

Úc Trúc gật đầu: "Chị chắc chắn sẽ đi.”

Lục An An vâng vâng hai tiếng, lại nói tiếp về mẫu thiết kế mới của mình với cô ấy.

Úc Trúc "a" một tiếng, nhìn cô: "Đúng rồi, chị quên mất nói một chuyện với em.”

“Dạ?”

Úc Trúc nói: "Không phải là bọn mình sắp khai trương một cửa hàng ở trong nước sao, em có thể…” Cô ấy thoáng ngừng một lát nói: "Lộ mặt một chút, tới cắt băng khánh thành."

Lục An An hơi sửng sốt.

Úc Trúc nói: “Nếu như không muốn công khai thân phận nhà thiết kế thì em cứ dựa theo thân phận là nghệ sĩ đối tác tới đi, em thấy thế nào?"

Cô ấy nói: "Mấy mẫu thiết kế trong cửa hàng trong nước vẫn luôn là ý tưởng của em, thương hiệu của chúng ta càng ngày càng nổi tiếng, chắc em cũng muốn tới xem khai trương chứ?"

Lục An An nhìn vẻ mặt chính trực của Úc Trúc, nhịn không được bật cười.

"Chị Úc Trúc."

“Ừ?”

Lục An An chớp chớp mắt, nói: "Trước đây đúng là em không muốn công khai thân phận mình là một nhà thiết kế, đó là bởi vì... Em sợ mình sẽ thất bại."

Mắt Úc Trúc sáng lên.

Lục An An nhìn cô, nói: "Em đi, bất kể là lấy thân phận nào để cắt băng cũng được.”

"Nếu là nhà thiết kế, đương nhiên cũng không thành vấn đề."

Nghe vậy, Úc Trúc vui vẻ!

Cô ấy cảm khái một tiếng: "Thật sao?"

"Vâng!"

Úc Trúc nói: "Vậy được rồi, đến lúc đó chị cũng về nước, hai chúng ta cùng tham dự nhé?”

Lục An An nhìn dáng vẻ hào hứng của cô ấy, gật gật đầu: "Vâng ạ."

Úc Trúc tràn đầy phấn khởi nói: "Em tới thì nhất định hôm đó chúng ta sẽ lên hot search, chị đoán chắc thương hiệu của chúng ta nhất định sẽ càng ngày càng nổi tiếng.”

Lục An An cười, nhìn cô: "Chị không sợ antifans của em sẽ cố ý tới bôi đen sao?"

Úc Trúc khoát khoát tay: "Sợ gì chứ, thương hiệu của chúng ta chẳng có gì để bọn họ có thể bôi đen."

Cô ấy nói: "Về phần này thì chị không lo lắng chút nào.”

Lục An An gật đầu: "

Rồi rồi, để em nói một tiếng với chị Nghi nữa, đến lúc đó sẽ để trống lịch trình ra cho em.”

“Ừ.”

Sau khi xác nhận, Úc Trúc hưng phấn hơn hẳn lúc đầu.

Lần này nhất định sẽ khiến cho các fans của Lục An An kinh ngạc, đây tuyệt đối tuyệt đối là tin giật gân.

*

Tối hôm đó Lục An An còn cố ý nói với Thịnh Hành.

Cô hỏi: "Anh cảm thấy em nen lấy thân phận gì tham dự thì tốt hơn?”

Thịnh Hành: "Cái nào cũng được, dù là nhà thiết kế hay là đối tác đều tốt.”

Anh cười nói: "Úc Trúc hẳn là rất vui vẻ nhỉ?"

“Vâng ạ.”

Lục An An hoài nghi nhìn anh: “Sao anh biết?"

Thịnh Hành đáp một tiếng: "Đoán được, trước đó không phải cô ấy vẫn luôn muốn em tới tham gia các hoạt động kia sao?”

Nhưng hầu như Lục An An đều từ chối.

Lục An An dụi dụi mắt, nghiêm túc nghĩ lại: "Trước đây là vì em suy nghĩ quá nhiều.”

Cô hết lo cái này lại sợ cái khác.

Thịnh Hành bật cười, vỗ vỗ đầu cô: "Đừng lo lắng , cứ làm theo những gì em thích là được.”

Anh mỉm cười nói: "Bọn anh vĩnh viễn là hậu thuẫn vững chắc của em.”

Lục An An nằm nhoài trong lồng ngực của anh, cười: "Vâng, vậy hôm đó anh có rảnh không?"

Thịnh Hành nghe cô nói thế thì mày hơi nhíu: “Cũng không biết nữa, phải hỏi lại Du Nguyên nữa."

“Òi.” Lục An An bình tĩnh nói: "Không có thời gian cũng không sao, cũng chỉ là đi cắt băng khánh thành thôi mà.”

Thịnh Hành buồn cười nhìn cô, vẻ mặt này của cô hình như một chút cũng không phải là dáng vẻ không có thời gian cũng không sao nha.

Nhưng anh cũng không nói toạc ra, Thịnh Hành vẫn luôn dung túng cho Lục An An.

Anh gật đầu: "Lát anh sẽ hỏi Du Nguyên xem, nếu như không có công việc vô cùng quan trọng gì thì có thể đẩy đi.”

“Thế có khi nào không tốt lắm không?” Lục An An nói: "Thực ra anh không đi cũng không phải là vấn đề lớn gì.”

“Không sao đâu.”

Thịnh Hành hôn lên khóe miệng của cô một cái, thấp giọng nói: "Công việc của vợ, làm chồng anh đương nhiên phải là người đầu tiên tới ủng hộ rồi, bằng không anh của em nhất định sẽ khinh bỉ anh mất.”

"... ..."

Bình Luận (0)
Comment