Lục An An cười: “Vâng.”
“Sao các anh lại trẻ con vậy chứ.”
Kể từ sau ngày Thịnh Hành cầu hôn cô, quan hệ của Lục Diên và Thịnh Hành không thể hiểu được lại khá hơn một chút, tốt thì cũng có tốt, thế nhưng hai người cũng càng ngày càng ấu trĩ.
Một chút chuyện nhỏ cũng muốn đua đòi, muốn so sánh với nhau.
Thỉnh thoảng, Lục Duyên còn cáo trạng với Lục An An, mách hôm nay Thịnh Hành tham dự hoạt động có một nữ diễn viên nói chuyện với anh, dặn dò cô phải cho Thịnh Hành ăn chút đau khổ.
Đến lượt Thịnh Hành thì anh lại tỏ thái độ không chút để ý, còn nói với Lục An An ―― hôm nay anh nhìn thấy anh của cô đi cùng với một người phụ nữ lạ nào đó.
Trong tối ngoài sáng bảo Lục An An nhớ phải đi nhắc nhở Lâm Nhược Tinh.
Có đôi khi Lục An An còn nghĩ, nếu không phải là mình và chị Nhược Tinh đều vô cùng tin tưởng vào người yêu của mình thì chắc sau mấy lần châm ngòi ly gián của hai người này, không biết hai gia đình sẽ xảy ra chuyện gì nữa, nhưng cô cũng không có biện pháp nào, hai bên đều là thiếu gia ngạo kiều cần người tới dỗ dành.
( Ngạo kiều : tính từ dạng thuộc tình ám chỉ chỉ ng bên ngoài lạnh lùng kiêu ngạo bên trong lại ngại ngùng xấu hổ và ôn nhu - nghĩ một đằng sẽ nói một nẻo, trong bụng rất thích nhưng ngoài mặt tỏ ra lạnh lùng không thích. Thường ám chỉ người có cách hành xử để che giấu sự ngượng ngùng mà cố ý tỏ ra kiêu ngạo, trong ngoài bất nhất. Thuộc tính cách dễ thương )
Thịnh Hành còn lâu mới thừa nhận mình ấu trĩ.
Anh cắn cắn lên môi Lục An An, âm thanh khàn khàn nói: “Em nói ai trẻ con?”
Lục An An bật cười, thấy động tác của anh.
Cô duỗi tay, ôm cổ của Thịnh Hành, nói: “Em em em, là em trẻ con.”
Cô chui đầu vào trong lòng ngực Thịnh Hành cọ cọ, thanh âm vô cùng ngọt ngào: “Hôm nay anh đã làm những gì thế?”
Thịnh Hành báo lại cho cô không sót cái gì.
Sau khi nói xong, anh còn không quên hỏi: “Biểu hiện của anh có tốt không?”
Lục An An không nhịn được bật cười: “Tốt.”
Đôi mắt cô cong cong nhìn Thịnh Hành: “Vô cùng vô cùng tốt.”
Thịnh Hành xoa xoa tóc cô: “Có phần thưởng không?”
Lục An An: “……”
Sau khi nhớ về trước đó Thịnh Hành muốn khen thưởng cái gì, thân mình Lục An An cứng đờ vài giây.
Cô chớp chớp mắt, thấp thỏm nói: “Có.”
Thịnh Hành: “Là gì vậy?”
Lục An An: “Em sẽ làm cho anh một cái bánh tart trứng nhé.”
Cô nói: “Em vừa mới học được đó.”
Gần đây Lục An An mới có đam mê mới là làm đồ ngọt.
Có thể là vì chiếc bánh kem dâu lần trước quá hấp dẫn nên sau khi về nhà Lục An An liền này sinh hứng thú nồng hậu với mấy thứ này.
Mấy ngày nay cô vẫn luôn lăn lộn ở trong phòng bếp, còn mua thêm không ít dụng cụ.
Phần thưởng mà Thịnh Hành muốn đương nhiên không phải là bánh tart trứng gì đó.
Càng đừng nói bản thân anh không thích ăn đồ ngọt.
Nhưng đây là do vợ mình làm, Thịnh Hành vẫn ở bên ủng hộ cô.
“Được, bây giờ em làm à?”
“Anh muốn ăn bây giờ sao?”
“Như nào cũng được.”
“Vậy em làm luôn nhé.”
Lục An An đứng dậy, lôi kéo Thịnh Hành đi vào phòng bếp: “Anh cũng vào giúp em đi.”
Thịnh Hành bật cười, gật gật đầu: “Được.”
Đèn trong phòng bếp sáng lên, hai người ghé vào cùng nhau làm bánh, thỉnh thoảng còn trêu trọc nhau, vô cùng ấm áp.
Sau khi hai người kết hôn vẫn luôn ở bên nhau.
Vào ban đêm, Thịnh Hành đã lâu biến mất lại đăng bài lên vòng bạn bè và cả Weibo của mình.
Là ảnh chụp lúc Lục An An làm bánh tart trứng và thành phẩm của cô.
Nội dung bài viết trong vòng bạn bè và cả Weibo chỉ có một câu.
@Thịnh Hành V: Ăn rất ngon.【 ảnh chụp 】
Fans nhìn thấy đột nhiên có một bàn cẩu lương lớn xuất hiện lại vô cùng vui vẻ, rốt cuộc thì anh trai nhà mình cũng đã chia sẻ cuộc sống của mình với mọi người rồi.
[ A a a a a a a a a, anh trai, em tới đây!!! ]
[ Ô ô ô ô ô ô ô ô anh trai bây giờ chỉ đăng bài về cuộc sống bình thường thôi mà cũng show ân ái nữa. ]
[ An An thật là hiền huệ quá đi! Lại còn biết làm bánh tart trứng, mị chỉ muốn hỏi một chút, thầy Thịnh, bánh tart trứng ăn ngon sao? 】
【 Không thể không nói, bây giờ An An thật sự là càng ngày càng xinh đẹp thành thục, cầu xin An An cũng đăng Weibo cho bọn em xem. 】
[ A a a a a a a a a, fans sp tới đây!!! 】
[ Ô ô ô ô ô ô ô ô bánh tart trứng nhìn ngon quá đi! Anh ơi, em cũng muốn ăn. ]
……
Thịnh Hành còn khó có khi trả lời lại fans.
――Ăn rất ngon.
Lục An An lướt Weibo, nhìn người đàn ông ở phía đối diện, bật cười.
Thịnh Hành ngước mắt nhìn cô: “Sao thế?”
Lục An An lắc đầu: “Không có gì, chỉ là em thấy vui thôi.”
Cô nói: “Bây giờ anh rất cần mẫn đăng Weibo nha.”
Thịnh Hành cười, dừng một chút, nói: “Trước kia không đăng là vì cảm thấy không có gì hay để chia sẻ.”
Trước kia, cuộc sống của anh trừ bỏ công việc cũng chỉ có công việc, không phải đang đóng phim thì cũng là trên đường đi biểu diễn, mỗi khi anh có hoạt động gì đều sẽ có fans chụp được phát lên mạng.
Còn về ảnh chụp gì đó, anh cảm thấy để nhiếp ảnh gia chụp đẹp hơn tự mình chụp nhiều, hơn nữa sau đó phòng làm việc cũng sẽ công bố thay anh.
Nói tóm lại…… Thịnh Hành chẳng có chuyện cá nhân nào để chia sẻ, anh ăn cơm cũng thường là cơm hộp hoặc ăn tại khách sạn, hương vị chẳng có gì đặc biệt.
Nhưng bây giờ, lại khác.
Anh đã có người để chia sẻ, cũng có chuyện để chia sẻ.
Mặc dù chỉ là một chút chuyện bé nhỏ không đáng kể, nhưng anh lại muốn lưu lại mọi ký ức khi ở bên người đó.
Tuy rằng ký ức kia vẫn sẽ luôn nằm ở trong đầu nhưng Thịnh Hành vẫn muốn dùng phương thức viết nhật ký để ghi chép lại.
Weibo và vòng bạn bè, đại khái chính là nơi tốt nhất để lưu giữ những kỷ niệm này, thỉnh thoảng mở ra xem cũng rất thú vị.
Lục An An cười, cô hiểu ý tứ của anh.
“Vậy về sau sẽ đăng nhiều hơn.”
Thịnh Hành: “Ừ.”
Ngoại trừ trong vòng bạn bè, Lục Duyên tất nhiên cũng rõ ràng thấy được người nào đó đăng hai bài giống hệt nhau lên vòng bạn bè và Weibo.
Anh cười lạnh, đến cả like cũng không thèm cho Thịnh Hành một cái.
Không sai, Lục · cuồng ma yêu em gái · Diên chính là nhỏ mọn như vậy đấy.
Lâm Nhược Tinh không chút khách khí like bài viết, thậm chí còn để lại bình luận muốn ăn, sau đó liền bị Lục · dấm vương · Diên ăn cả đêm, lúc này mới dỗ được ông chồng ngạo kiều của mình.