Việc này vẫn là Lục An An ngày hôm sau mới nghe được.
Cô cười một hồi lâu mới hỏi: “Cái đó, chị Nhược Tinh, chị dỗ dành anh của em như nào vậy?”
Lâm Nhược Tinh xoa xoa cằm, ừng một chút, nói: “Tiên nhân ắt có diệu chiêu.”
Lục An An bật cười: “A?”
Lâm Nhược Tinh đổi đề tài: “Tóm lại, hôm nay chị tới đây để học em cách làm bánh tart trứng.”
Lục An An vội vàng đồng ý: “Được được, chị mau qua đây đi, anh của em có đi cùng chị không?”
Lâm Nhược Tinh nghĩ nghĩ: “Chắc là sẽ đi cùng, buổi tối cùng nhau ăn cơm luôn.”
“Vâng ạ.”
Lục An An nhanh chóng đồng ý, không nói cái khác, cô cũng đã lâu không gặp Lục Duyên rồi, huống chi sau khi hai người nhận giấy chứng nhận kết hôn vẫn luôn muốn ăn cơm với nhau một bữa, chẳng qua mãi mà không có thời gian.
Sau khi hẹn giờ xong xuôi, buổi sáng của Lục An An lại bắt đầu bận rộn.
Thịnh Hành đối với chuyện này còn khá là bất mãn.
“Mua nhiều đồ thế này à?”
Anh nhìn danh sách trong tay cô.
Lục An An gật đầu, vừa ghi chép vừa nói: “Vâng, anh của em thích ăn mấy món này, chị Nhược Tinh thích cái này, mấy thứ này đều cần mua trước.”
Thịnh Hành chua chua nói: “Trong đống này không có thứ anh thích ăn à?”
Lục An An cười tủm tỉm nhìn anh: “Đồ anh thích ăn trong nhà luôn có, không cần phải mua thêm nha.”
Thịnh Hành: “……”
Có một giây đã bị cô lấy lòng thành công.
Lục An An thò lại gần hôn anh một cái, dỗ dành: “Được rồi, đừng náo loạn, chúng ta còn phải đi chợ mua đồ ăn nữa, ở đó đồ ăn mới hơn trong siêu thị, dạo này anh của em còn thích ăn cả cá hấp nữa, mình đi mua một con cá tươi luôn.”
Thịnh Hành: “…… Được.”
Vợ yêu của mình cũng đã nói đến thế rồi, anh còn có thể có biện pháp nào đây.
Mi mắt Lục An An cong cong cười, ừ ừ hai tiếng.
Hai người kín đáo xuất hiện ở chợ bán thức ăn, chỗ này nhiều người, cũng không có đặc biệt chú ý tới hai người.
Lục An An còn mua rất nhiều thứ cho Lục Diên, trừ bỏ đồ ăn mua cho bữa rối cô thậm chí còn tính làm một cái bánh kem nhỏ, Thịnh Hành nghe thế thì rất chua rồi chua.
Được lắm, vợ yêu thật sự rất tốt với anh vợ.
Ngoài bánh kem ra, Lục An An trước khi Lục Duyên và Lâm Nhược Tinh tới còn cố ý mua một cốc Frappuccino cho Lục Diên.
Thịnh Hành vừa định nói lời khinh bỉ, Lục An An đã nâng điện thoại di động lên hỏi anh: “Thịnh Hành, anh có muốn uống cà phê không?"
"..."
Đêm khuya uống cà phê, cũng chỉ có vợ của anh nghĩ ra mà thôi.
Thịnh Hành day day huyệt thái dương: "Không uống."
Lục An An chớp chớp mắt: "A."
Cô nhìn sắc mặt của Thịnh Hành: "Vậy anh muốn uống gi, em đặt mua cho anh.”
Thịnh Hành nghe thế lại có chút muốn cười.
“Vậy cứ gọi giống anh em đi.” Lục An An hoài nghi nhìn anh: “Không phải anh không thích uống đồ ngọt sao?”
Thịnh Hành mỉm cười: "Bây giờ thích.”
Nghe vậy, mắt của Lục An An sáng rực lên, không chút do dự nói: "Được, vậy em đặt cho hai anh giống nhau nhé.”
"Ừm."
Lúc Lục Diên và Lâm Nhược Tinh tới, Lục An An đang giày vò bản thân ở trong bếp, muốn làm một chiếc bánh kem nhỏ.
Thịnh Hành đi ra mở cửa.
Lục Diên nhìn thấy người ra mở cửa, hơi nhíu mày: "An An đâu rồi?"
Thịnh Hành: "Trong bếp."
Lục Diên liếc nhìn: "Cậu ngồi xem ti vi, lại để An An một mình ở trong bếp nấu ăn?”
Nghe vậy, Thịnh Hành cũng không tức giận.
Anh yếu ớt nói: "Em ấy không cho em giúp.”
( ka ka, cuối cùng cũng phải xưng em rồi, cũng đã kết hôn rồi mà, phải gọi anh rể thôi. )
“Vậy cậu không biết chủ động tới giúp à?”
Thịnh Hành nhìn anh vợ: "Em cũng muốn, nhưng mà――" Anh thoáng ngừng một lát nói: "Nhưng chỉ sợ nếu em nhúng tay vào thì tối nay anh sẽ ăn không vào mất.”
Lục Diên: ". . . ?"
Anh nhìn Thịnh Hành.
Thịnh Hành bất đắc dĩ nói: "Em ấy đang làm bánh kem cho anh.”
Lục Diên: ". . ."
Lâm Nhược Tinh nhìn đốm lửa giữa hai người, nhịn không được bật cười.
"Hai người các anh có thể đừng ngây thơ như vậy nữa có được hay không?"
Cô ấy nói: "Nhường đường một chút, em muốn vào bếp giúp An An."
Hai người kia nhìn nhau, đồng thanh nói: "Ai trẻ con chứ."
Lâm Nhược Tinh nhún vai.
Sau khi nghe thấy âm thanh nói chuyện ở bên ngoài, Lục An An chạy ra.
"Anh, chị dâu."
Mắt Lục Diên sáng rực lên, lúc nhìn vẻ mặt cô vô cùng dịu dàng: “An An."
Lục An An cười: "Anh chị mau vào nhà đi.”
Lục Diên: "Ừm."
Anh đi vào phòng bếp: “Em có mệt không? Nếu không đừng làm nữa, anh không ăn cũng không sao."
Lục An An: "Không sao, dù sao thì em cũng muốn thử một chút.”
Lục Diên: "A, vậy đây là lần đầu tiên làm sao?"
Lục An An cười: "Không phải nha."
Cô nói: "Lần trước em đã từng làm cho Thịnh Hành rồi, nhưng mà lần đó không thành công cho lắm.”
Lục Diên: "..."
Mặt Lục Diên đen đi vài giây, dáng vẻ hờ hững không chút để ý: "Vậy sao."
Lục An An không nhận ra được biến hóa của Lục Diên, gật gật đầu nói: "Đúng vậy, anh, anh đi ra ngoài đi, em chỉ cần chị dâu đến giúp là tốt rồi."
Lục Diên cũng không miễn cưỡng: "Được, em làm đi, nếu không được thì thôi, lát đặt mua một cái khác ở bên ngoài là được.”
"Em biết rồi."
Lâm Nhược Tinh không nhịn được, nhỏ giọng thầm thì với Lục An An: “Anh của em vui lắm đấy.”
Lục An An cười, nhìn Lâm Nhược Tinh nói: "Đợi lát nữa ảnh ăn được bánh do chị làm sẽ càng vui hơn.”
Lâm Nhược Tinh liếc nhìn cô: "Khó trách anh của em vẫn luôn không nỡ để em đi lập gia đình."
Quá biết dỗ người mà.
Có rất nhiều người nói với cô ấy, loại người có tiếng siêu cấp yêu chiều em gái như Lục Diên kia không nên cưới.
Lỡ như có một ngày Lâm Nhược Tinh và Lục An An cãi nhau, Lục Diên có thể nào sẽ giúp em gái của mình trước hay không.
Nhưng Lâm Nhược Tinh chưa bao giờ nghĩ như vậy.
Đầu tiên, cô và Lục An An sẽ không cãi nhau.
Tiếp đó, kể cả khi hai người cãi nhau, Lục Diên cũng sẽ không nói giúp ai trong hai người, anh là người đàn ông rất hiểu cân bằng vợ và em gái.
Anh sẽ không để cho Lâm Nhược Tinh phải chịu đựng chút uất ức nào, bất kể là lúc bọn họ học cấp ba hay là hiện tại, Lâm Nhược Tinh chính là Lâm Nhược Tinh, là người phụ nữ quan trọng nhất trong cuộc đời anh.
Cô là vợ, Lục An An là em gái.
Huống chi, quan hệ của Lục An An và Lâm Nhược Tinh có đôi khi thậm chí còn khiến Lục Diên phải ghen tị nữa là.
Vợ và em gái của mình quan hệ quá tốt, hoàn toàn không có chỗ cho anh xen vào.
Lục An An cũng rất hiểu chuyện, ở phương diện này cô vô cùng thông suốt, cách nói chuyện và làm việc khiến đều Lâm Nhược Tinh vui vẻ.
Có một cô em gái như vậy, Lâm Nhược Tinh cũng không để ý tới chuyện Lục Diên bất công cho em gái nhiều hơn một chút.
Lục An An cười: "Đâu có đâu, anh của em rất muốn gả em đi đó.”
Hai người nhìn nhau nở nụ cười.
Hai người bận rộn ở nhà bếp, Lục Diên và Thịnh Hành ngồi ở trong phòng khách, hai người ngồi ở hai phía, nhìn lại như là có thể cách đối phương xa bao nhiêu thì cách bấy nhiêu.
Thịnh Hành đang xem một tin thời sự trên tivi, Lục Diên thì nhìn điện thoại di động.
Ban đầu, hai người đều vô cùng yên tĩnh.
Bỗng dưng, Lục Diên lên tiếng: "Có mấy lời tuy tôi đã nói rất nhiều lần rồi, nhưng vẫn muốn nhắc nhở một chút."
Thịnh Hành nhìn anh ấy.