Cô dụi dụi mắt, sau khi khẳng định mình không nhìn lầm mới lặng lẽ click mở.
Thịnh Hành: [ Trở về trường lên lớp học? ]
Lục An An: [ Đúng vậy nha! Hôm nay thầy có lên mạng đọc tin tức sao? ]
Thịnh Hành nhìn tin nhắn trả lời trong giây lát, trong tròng mắt xuất hiện một chút ý cười.
Đứng ở bên cạnh, Du Nguyên nhìn thấy mà tấm tắc lấy làm kỳ lạ.
“em nói xem, sao Lục An An lại có thể quyết đoán như thế, lại quay về trường lên lớp học bài, chuyện này đúng là ngoài dự liệu tất cả mọi người!”
"Trước đó sau khi siêu cấp thần tượng đăng thông cáo lên mạng còn có không ít người mắng cô bé đó ăn cháo đá bát đâu, nói cô bé dựa vào chương trình siêu cấp thần tượng để nổi tiếng, sau đó lại bỏ của chạy lấy người không chịu tham gia nhóm nhạc, mắng cô bé không có lương tâm, kết quả hôm nay lại phát hiện ra cô bé trở về trường học lên lớp, thế là mọi người lại bắt đầu thổi em ấy quá yêu thích học tập, sau đó liền quay đầu lại thích cô bé ấy lại rồi.”
Thịnh Hành khẽ cười, gật gật đầu.
"Ừm."
Du Nguyên nói đến một nửa thì giật mình nhận ra có điểm không đúng.
"Tâm trạng của em sao mà tốt như vậy?"
Thịnh Hành nhẹ nhàng liếc mắt nhìn anh ta: "Em ấy nói không phải là vì yêu thích học tập.”
"A?"
Thịnh Hành nói: "Cô gái nhỏ nói em ấy chỉ đơn giản muốn thuận lợi tốt nghiệp mà thôi."
Du Nguyên: "? ? ?"
Anh ta liếc nhìn một cái, liền thấy trên màn hình điện thoại của Thịnh Hành là khung chat với Lục An An, hai người này đang nói chuyện phiếm.
Anh ta nghẹn lại, đau đầu xoa xoa ấn đường, lẩm bẩm: "Sao mà quan hệ của em với Lục An An lại tốt như vậy?"
Thịnh Hành cứ như không nghe thấy, liếc nhìn đồng hồ sau đó tiếp tục gửi tin nhắn cho Lục An An.
Thịnh Hành: [ Đang ở trên lớp? ]
Lục An An: [ .... Tuy rất chột dạ, nhưng mà đúng ạ. ]
Thịnh Hành bật cười: [ Vậy mà em còn chơi điện thoại di động? ]
Lục An An: [ Em phải trả lời tin nhắn của thầy nha, sợ thầy phải chờ lâu. ]
Lục An An đôi khi rất thẹn thùng, nhưng nhiều khi cũng rất lớn mật.
Đại khái là vì cô biết Thịnh Hành biết cô là fans của anh, cho nên phần lớn thời gian nói chuyện với anh cô đều không hề duy trì hình tượng cao lãnh gì cả.
Cô có thể thẳng thắn nói với Thịnh Hành —— anh nhìn đi, em chính là đang trả lời tin nhắn của anh đó.
—— Em là sợ anh phải chờ quá lâu thôi mà, em không nỡ để anh phải chờ đợi nha.
…
Thịnh Hành nhìn chằm chằm vào dòng tin nhắn cô gửi tới, nhắc nhở: [ Trước tiên cố gắng học tập đi. ]
Lục An An: [ Thầy Thịnh, bộ phim truyền hình kia của các anh bao giờ thì xong thế. ]
Thịnh Hành: [ Sao em lại hỏi thế? ]
Lục An An: [ Em muốn xem xem có còn cơ hội nào để tới thăm trường quay hay không. ]
Thịnh Hành trầm tư suy nghĩ, ghé mắt nhìn về phía Du Nguyên: "Anh đưa lịch trình công việc cho em nhìn một chút."
Du Nguyên: "..."
Lúc tan học, Lục An An thuận lợi thu được tin nhắn của Thịnh Hành.
Thịnh Hành: [ Còn một tháng. ]
Đôi mắt của Lục An An sáng rực lên, đặc biệt hăng hái: [ Vâng ạ. ]
Thịnh Hành: [ Trước khi tới thì nói với tôi một tiếng. ]
Lục An An: [ Vâng ạ, cảm ơn thầy Thịnh! ! ! ]
Sau khi đăng weibo xong, trên mặt Lục An An tràn đầy vẻ vui mừng.
Úy Sơ Hạ đứng bên cạnh nhìn, không nhịn được hỏi: "An An, sao tự nhiên cậu lại vui thế?”
Lục An An cười: "Chỉ làm cảm thấy vui vẻ thôi.”
Cô quay đầu nhìn về phía Úy Sơ Hạ: "Sao nào, tớ trở về lên lớp, cậu có vui không nào?"
Úy Sơ Hạ gật đầu: "Đương nhiên rất vui nha, thế nhưng cậu thật sự muốn bỏ qua cơ hội tốt như vậy sao?"
Cô ấy nói: "Các fans hâm mộ của cậu đều đang mong chờ cậu tham gia giới giải trí đó.
"A?"
Úy Sơ Hạ: "... Cậu không đọc Weibo?"
"Không."
Mấy ngày nay cô chỉ đăng nhập vào nick nhỏ ăn chơi xả láng trên weibo của Thịnh Hành, nick nhỏ mới là nơi được Lục An An quan tâm nhiều nhất, ngày nào cũng phải điểm danh lên phản kích lại antifans của Thịnh Hành và Lục Diên, nick chính căn bản chính là vô dụng.
Úy Sơ Hạ không ngừng thúc giục nên Lục An An đành phải nể tình cô ấy đăng nhập vào nick chính.
Đến lúc vào, cô kinh ngạc phát hiện ra, fans của mình vậy mà lại đạt tới con số hai triệu.
Cô chỉ tham gia một cuộc thi tài năng thôi mà.
Lục An An khiếp sợ.
Đương nhiên thứ khiến cô càng kinh hãi hơn là số lượng tin nhắn riêng và bình luận trong weibo của mình.
Các fans cũng không biết nhận được tin tức, cho rằng cô tham gia tiết mục chỉ là muốn thử chơi một chút, quay đầu liền muốn tách biệt khỏi giới giải trí, mọi người đều xôn xao nhắn lại ở phía dưới, nói cô đừng đi, cần phải cố gắng nha, cô hát dễ nghe như vậy, đừng lãng phí giọng hát của mình chứ, hơn nữa ngoại hình cô còn rất xinh đẹp nha, thỉnh thoảng đi đóng phim cũng được nữa.
Giới giải trí có rất ít cô gái nào có vẻ xinh đẹp tự nhiên cô.
Một chuỗi một chuỗi rắm cầu vồng thả không ngừng nghỉ, thổi đến độ Lục An An không nhịn được nghi ngờ —— cô thật sự xuất sắc như vậy sao? ?
"Nhìn thấy không nhìn thấy không?"
Úy Sơ Hạ kích động không thôi: "Mọi người đều không nỡ để cậu biến mất đâu, cậu thật sự muốn lãng phí khuôn mặt này của mình sao?"
Lục An An buồn cười nhìn cô ấy: "Cậu cũng muốn tớ tiến vào giới giải trí à?"
Úy Sơ Hạ trầm tư suy nghĩ, nhẹ giọng nói: "Tớ cũng không biết là có muốn hay không, nhưng tớ luôn cảm thấy đó là khát vọng của cậu nha.”
Lục An An ngây ngẩn cả người.
Cô nhìn chằm chằm Úy Sơ Hạ một lát, cười cười: "Có thể nha, Hạ Hạ."
"Cái gì?"
Lục An An nói: "Thật sự là khát vọng."
Cô thấp giọng nói: "Thế nhưng tớ chẳng có kỹ năng gì cả, nếu bây giờ đi đóng phim nhất định sẽ bị mọi người ghét.”
Lục An An nói: "Tớ muốn học tập trước, đi học."
Mấy người Đường Nghi và Lục Diên đều cảm thấy cô có thể tham gia vào giới giải trí, nhưng trước khi bước vào cô nhất định phải học tập thật tốt.
Hơn nữa phong ba của nhóm nhạc nữ còn chưa qua, cô vẫn luôn là đề tài trong lúc trà dư tửu hậu của mọi người, chẳng bằng nghỉ ngơi trước một quãng thời gian, Lục Diên cũng không an tâm về sức khỏe của Lục An An, muốn cô cứ về trường học trước, tiện thể để cô tìm giáo viên đi học, tay cầm tay dạy dỗ mới được.
Còn những chuyện cái khác, không vội.
Trước tiên cứ để thời gian làm bước đệm, những chuyện khác đến lúc đó lại nói.
Nghe vậy, Úy Sơ Hạ kinh ngạc thốt lên một tiếng: "Cho nên cậu vẫn sẽ vào giới giải trí sao?”
Lục An An gật đầu: "Trước tiên chăm chỉ học tập đã, cái khác thì còn cần suy nghĩ thêm."
"Ừ ừ."
"Dù sao thì tớ cũng đã ký hợp đồng với Tinh Diễm."
"Cũng đúng."
Úy Sơ Hạ nói: "Cậu đã ký hợp đồng với Tinh Diễm, chắc hẳn bọn họ sẽ không để cậu ký hợp đồng xong lại không làm việc đâu.”
Trong lòng Lục An An lại nghĩ.
Thực ra là có thể.
Dù sao thì ông chủ của Tinh Diễm cũng là anh trai yêu dấu của cô.
Nghĩ tới đây, Lục An An bấm bấm mở WeChat của Lục Diên.
Lục An An: [ Anh. ]
Lục Diên: [ ? ]
Lục An An: [ Không có chuyện gì, gọi anh thôi. ]
Lục Diên: [ Lại muốn nhìn Thịnh Hành sao? Bây giờ anh không ở trong đoàn làm phim. ]
Lục An An sặc nước bọt, trong lúc nhất thời cũng không biết nên khen Lục Diên quá hiểu suy nghĩ của em gái hay là hỏi anh tại sao lại nghĩ như vậy.
Cô bĩu môi, vừa định trả lời lại thấy một người đã rất lâu không liên hệ gửi tin nhắn tới cho cô.
Là Úc Trúc.
Là đối tác đời trước Lục An An đã từng hợp tác kia.
Hai người bọn họ cùng nhau thành lập một nhãn hiệu riêng biệt, sau một thời gian cũng đã có chút danh tiếng.
Quãng thời gian trước, Lục An An vẽ ra các bản thiết kế sau đó đưa cho Úc Trúc đem đi đăng ký dự thi, hiện tại kết quả đã có.
Cô vừa click mở liền thấy.
Úc Trúc: [ An An, kết quả thi đấu đã có rồi. Chúc mừng em! Em đạt giải nhất! ! ]*