Xuyên Thành Em Gái Của Đối Thủ Idol Nhà Mình ( Dịch Full )

Chương 65

Chương 65 -
Chương 65 -

Chương 65

Lục An An sửng sốt, vừa khiếp sợ vừa vui mừng.

Đời trước cô cũng từng tham gia cuộc thi đấu này, nhưng khi đó cô không đoạt được giải nhất, khi đó có một người khác đứng đầu, còn cô chỉ có thể đạt giải ba.

Lần này, Lục An An thay đổi phong cách thiết kế một chút, thêm một vài thứ khác vào bên trong.

Vốn ban đầu cô cũng không ôm hy vọng quá lớn, còn nghĩ cô cầm giải ba cũng không tệ, nhưng hoàn toàn không nghĩ tới... Lần này cô có thể cầm về giải nhất.

Lục An An: [ Thật sao? ]

Úc Trúc: [ Chị lừa êm làm gì cơ chứ! Tự lên lên mạng tra baidu đi. ]

Lục An An nhịn cười: [ Không phải em không tin chị, chỉ là có chút kinh ngạc thôi. ]

Úc Trúc: [ Mấy ngày nay chị vẫn luôn ở nước ngoài, sau khi về nước chúng ta gặp mặt nhé? Tâm sự chuyện về tác phẩm của em có được không? ]

Lục An An suy nghĩ lại, không chút do dự đồng ý: [ Được. ]

Cùng Úc Trúc nói chuyện một lát, giờ học buổi sáng cũng đi qua.

Buổi trưa tới, chỗ này tụ tập rất nhiều người, đại khái tin tức cô trở về trường học lên lớp đã lan truyền khắp nơi, cô vừa ra khỏi lốp liền nhìn thấy có không ít người cầm điện thoại di động đứng ở bên ngoài quay chụp cô.

Cô hơi nhấp môi dưới, kéo Úy Sơ Hạ trực tiếp trở về ký túc xá.

“Gọi đồ ăn ngoài đi.”

"Được."

Vừa mới nói xong, cửa túc xá bị người từ bên ngoài đẩy ra.

Úy Sơ Hạ và Lục An An cùng nhau quay đầu lại nhìn, không ngoài ý muốn nhìn thấy Chung Thính Lộ.

Chung Thính Lộ đi tới, lúc nhìn thấy hai người trong phòng rõ ràng ngẩn ra.

Vẻ mặt cô ta cứng đờ, bỏ qua hai người vội vã đi vào toilet sau đó lại vội vội vàng vàng đi ra ngoài.

Úy Sơ Hạ liếc nhìn, nhỏ giọng nói: "Từ sau khi Hà Hiểu Sương gặp phải mấy chuyện kia thì cậu ta vẫn luôn như vậy."

Lục An An gật gật đầu, cũng không quan tâm tới chuyện này cho lắm,

"Mặc kệ cậu ta đi."

Cô suy tư một chút, lấy một quyển sách từ trong cặp sách ra ngoài: "Tớ đọc sách một chút.”

". . . Ừa."

Mấy ngày sau Lục An An đều rất an tâm ở trường học lên lớp, sau tiết học trên cơ bản đều trở về ký túc xá đọc sách.

Thứ sáu, buổi chiều bọn họ không có tiết học.

Lục An An giống như con chim nhỏ không ai quản, tiếng chuông tan học vừa vang lên liền cầm theo cặp xách chạy như bay ra ngoài.

Úy Sơ Hạ nhìn theo bóng lưng của cô, còn tưởng rằng cô đây là chạy đi đi gặp bạn trai đó. Cái dáng vẻ không thể chờ đợi được nữa này cũng quá khó nhìn mà.

Đương nhiên Lục An An không phải đi gặp bạn trai, nhưng cô cảm thấy so với đi hẹn hò với bạn trai cũng không khác biệt là bao.

Đối với cô mà nói, Thịnh Hành còn quan trọng hơn bạn trai.

Dù sao thì —— cô cũng không có bạn trai.

*

Lúc Lục An An đến trường quay phim, vừa vặn hơn hai giờ chiều một chút.

Mọi người vừa nghỉ ngơi xong, đang khởi công làm việc, ai nấy tinh thần vô cùng sung mãn.

Cô không lập tức chạy đi tìm Thịnh Hành mà trước tiên đi tới phòng nghỉ riêng của Lục Diên.

Sau khi nhìn thấy người tới, Lục Diên cúi đầu liếc nhìn đồng hồ : “Vừa tan lớp liền chạy tới đây à?"

Lục An An gật gật đầu, ngoan ngoãn hô lên: "Anh, anh có nhớ em không?”

Lục Diên liếc nhìn cô, vươn tay ra vỗ đầu cô một cái: “Không nhớ, dù sao thì em tới đây cũng không phải muốn gặp anh."

Lục An An: ". . . Nói gì thế, em tới đanh chính là để nhìn anh mà.”

Lục Diên cười ha ha: "Đợi lát nữa em đứng ở trước mặt Thịnh Hành mặt lặp lại lần nữa xem."

Lục An An: ". . ."

Cô không dám.

Cô cười hì hì, đem đồ mình vừa mua đặt lên trên bàn, lại nhìn về phía Lục Diên nói: "Ăn bánh kem không?"

"Em cố mua cho anh đó."

Lục Diên ngẩn ra, nhìn chằm chằm cô hai giây: "Không ăn."

"Vì sao?"

“Đang vì đoạn sau bộ phim sau chuẩn bị.” Lục Diên nói: "Cần giảm béo."

"A?"

Lục An An tò mò: "Bộ phim sau anh đóng nhân vật gì vậy?"

Lục Diên nhẹ nhàng nhìn cô vài lần, không lên tiếng.

"Anh."

Lục Diên cười lạnh một tiếng, nhạt nhẽo hỏi: "Tại sao lại quan tâm thế, muốn tìm hiểu tin tức của anh rồi sau đó nói cho Thịnh Hành sao?"

Nghe vậy, Lục An An không nói gì lườm anh một cái.

"Em không làm thế đâu."

Lục Diên cười, đưa kịch bản cho cô.

"Muốn thử một chút không?"

"Có ý gì ạ?"

Lục Diên nói: "Nếu em muốn thì chọn một vai thử một lần đi."

Anh nói: "Thử mỗi thứ một lần em mới biết mình rốt cuộc thích hay là không thích."

Đối với một diễn viên mà nói, dù cho có đọc nhiều sách hơn nữa, học tập thành thạo hơn nữa cũng không bằng rèn luyện thực tế càng tốt hơn nhiều

Diễn viên diễn xuất đều dựa cả vào tích lũy, chỉ có tích lũy đủ kinh nghiệm rồi mới có thể bạo phát.

Trước kia Lục An An chưa từng quay phim, hiện tại dù cô có đọc sách nhiều hơn nữa cũng không phải biện pháp tốt, Lục Diên đã tìm cho cô một giáo viên rất tốt, bắt đầu học từ cuối tuần này, nhưng giáo viên dạy bảo dù có hiệu quả hơn nữa thì chung quy cũng không thể nào bằng việc để cô tự mình thử nghiệm và trải qua.

Lục An An sửng sốt, ở phương diện này đúng là cô không có chút tự tin gì.

"Vậy lỡ như em diễn hỏng thì phải làm sao bây giờ?"

Lục Diên liếc mắt nhìn cô: "Đổi em đi là được.”

Lục An An: ". . ."

Cô không còn gì để nói, nhìn Lục Diên hỏi: "Anh thật sự là anh trai của em sao? Sao anh có thể máu lạnh vô tình như thế."

Lục Diên khẽ cười, nhàn nhạt nói: "Cho nên em đừng để anh phải đổi người là được.”

Anh im lặng một lát, nhẹ giọng nói: "Đương nhiên, đây cũng không phải là một nhân vật quá quan trọng, bộ phim truyền hình này có một nhân vật khá thích hợp với em."

"Vai gì thế ạ?"

Lục Diên đưa kịch bản cho cô: "Em cầm xem trước một chút đi, tự em xem xem mình có đóng được vai diễn này không rồi nói.”

Lục An An: "Ồ."

Cô nhìn vào kịch bản trong tay, mở ra mới phát hiện, đây thế mà lại là một bộ phim tiên hiệp.

Lục An An rất thích loại phim truyền hình này.

Trong nháy mắt, cô cảm thấy rất hứng thú.

Có điều, trước khi hứng thú đến, Lục An An cảm thấy mình vẫn còn một chuyện quan trọng cần làm.

"Anh. . ."

Lục Diên xốc nhẹ mí mắt: "Đi đi."

Lục An An đột nhiên nở nụ cười: "Cám ơn anh trai, em đi nhìn Thịnh Hành đây."

Lục Diên nhìn theo bóng lưng nhún nhảy của cô một cái, không một tiếng động cong môi.

*

Nhìn thấy bên cạnh đột nhiên nhô ra một trợ lý nhỏ, Thịnh Hành cười nói: "Đây là trợ lý nhỏ từ chỗ nào đến đây?"

Lục An An: "Tự dâng tới cửa ạ?”

Du Nguyên bật cười: "An An, không trả thù lao cho em em cũng làm trợ lý sao?"

Lục An An: "Em cũng không thiếu tiền."

Du Nguyên dở khóc dở cười: "Đừng có hầu hạ cậu ta, rất hao phí tinh thần.”

Thịnh Hành từ một bên khác đi tới, dặn dò một tiếng: "Chờ ở chỗ này, đừng chạy lung tung, ở đây có không ít người biết em.”

“…A”

Lục An An liếc nhìn, Thịnh Hành vừa mới quay xong một phân cảnh, bây giờ đang đi tới chỗ đạo diễn bên kia.

Bình Luận (0)
Comment