Chương 66
Trước giờ anh vẫn luôn có thói quen này, sau mỗi lần quay xong một phân cảnh đều phải đi xem hiệu quả như thế nào, nếu như không tốt, Thịnh Hành nhất định sẽ muốn quay lại một lần nữa.
Đạo diễn bây giờ đã bị cái tính tình xoi mói này của anh dây dưa đến quen thuộc luôn rồi.
Ánh mắt Lục An An sáng quắc nhìn theo, chỉ cảm thấy càng nhìn càng thêm thích anh.
Thích một người, bất kể người đó làm cái gì cũng đều yêu thích.
Du Nguyên quay đầu nhìn về phía cô: "Em đang được nghỉ à?"
"Vâng ạ."
Du Nguyên buồn cười nói: "Vừa rồi đã đi nhìn Lục Diên chưa?”
“Đi rồi ạ.”
Du Nguyên nhìn cô: "Lục Diên biết em tới theo đuổi ngôi sao chứ.”
". . . Biết ạ."
Lục An An nghiêm túc nói: "Em chỉ là con gái của người giúp việc nhà anh ấy thôi, là một người hoàn toàn tự do!”
Du Nguyên cười, gật gật đầu: "Đương nhiên là không có vấn đề gì, em đã kỹ ký hợp đồng với Tinh Diễm, sau này có tính toán gì không?"
Lục An An ngẩn ra, không nghĩ tới Du Nguyên cũng sẽ quan tâm tới chuyện này.
Cô suy nghĩ một chút, nói: "Trước tiên cứ tập trung vào học tập đã ạ, ca hát và nhảy múa đều không phải chuyên ngành của em, em cũng không thấy mấy việc đó thích hợp với em.”
"Chuẩn bị làm diễn viên sao?"
Lục An An gật gật đầu: "Có thể ạ. Em tính thử một chút.”
"Làm diễn viên cũng rất vất vả, nên chuẩn bị tư tưởng trước mới được."
"Vâng vâng, em biết, cảm ơn anh Du."
Hai người đang nói chuyện, Du Nguyên đột nhiên "A" một tiếng: " Tại sao cô ta lại tới đây?”
"Ai ạ?" Lục An An vừa hỏi liền nhìn thấy một người bước tới.
Là Lận Chi Hòe.
Lận Chi Hòe mang theo trợ lý và người đại diện xuất hiện ở cách đó không xa, có lẽ là nhận ra được tầm mắt của Lục An An, cô ta hơi giơ cằm lên, đưa tay kéo mắt kính xuống một chút, nhìn về phía cô.
Lục An An còn chưa kịp phản ứng lại, Lận Chi Hòe đã đi tới bên này.
"An An, tại sao cô lại ở chỗ này?"
Trong nháy mắt, ánh mắt của tất cả các nhân viên công tác đều tập trung ở trên người Lục An An.
Mặc dù có người biết cô đang ở đây nhưng mọi người đều tương đối điệu thấp, thực ra có không ít nhân viên công tác biết Lục An An sẽ thỉnh thoảng xuất hiện ở đoàn làm phim, mặc dù cô có đeo khẩu trang và đội mũ thì cũng không trở ngại với cô bị người nhận ra.
Chỉ có điều đạo diễn và hai đại đỉnh lưu đều từng căn dặn bọn họ, cứ làm như không nhìn thấy cô là được, không cần phải chọc thủng thân phận của cô, mọi người cũng coi như cô không tồn tại.
Kết quả ——
Tất cả mọi người đều không nghĩ tới Lận Chi Hòe sẽ nhanh như thế nhận ra cô đang ở đây, thậm chí còn công khai kêu tên cô ra.
Mọi người đưa mắt nhìn nhau.
Trong lúc nhất thời còn không biết nên làm cái gì.
Lục An An khẽ mỉm cười, kéo khẩu trang xuống, lại chậm rãi đứng lên.
"Cô Lận, đã lâu không gặp."
Lận Chi Hòe hơi bĩu môi, mỉm cười hỏi: "An An, tại sao cô lại xuất hiện ở đoàn làm phim, cô tới đây tìm thầy Thịnh sao?”
Cô ta hỏi: "Thi đấu đã kết thúc, không nghĩ tới một thí sinh lại còn giữ liên lạc với thầy Thịnh, thật là có chút ngoài ý muốn nha.”
Ý tứ bên trong lời nói của cô ta quá rõ ràng, khiến cho người nghe muốn không suy nghĩ sâu xa cũng khó khăn.
Các ngươi nhìn xem, số lượng thí sinh tham gia siêu cấp thần tượng nhiều như vậy, nếu như tới đây để thăm huấn luyện viên thì vì sao chỉ có một mình cô đến.
Hơn nữa, Thịnh Hành cũng không phải là loại người sẽ tùy tiện có liên hệ thân thiết với một học viên nho nhỏ, cho nên nguyên nhân Lục An An xuất hiện ở đây là cái gì ——
Những người có chút hiểu biết về nội tình trong giới giải trí đại khái đều sẽ không nhịn được suy nghĩ lung tung.
Nghĩ nghĩ, ánh mắt của không ít nhân viên công tác nhìn Lục An An cũng phát sinh biến hóa.
Đúng vậy, trước kia tại sao bọn họ lại không nghĩ theo phương hướng này nha, quan hệ của Lục An An và thầy Thịnh rốt cuộc là gì vậy.
Trước đó mấy tin tức trên mạng nói kia. . . Lục An An có hậu trường ở siêu cấp thần tượng, đây chắc không phải là thật sự đi, chẳng lẽ cô ấy thật sự có quan hệ mờ ám với Thịnh Hành?!
Lục An An khẽ cười, bình tĩnh nói: "Dù sao thì thầy Thịnh cũng là người tốt."
Cô nghiêm túc nói: "Thầy Thịnh đối với các học viên đều rất tốt, chuyện này không phải ai cũng biết sao."
Cô khẽ mỉm cười: "Chẳng lẽ cô Lận không biết sao?"
Sắc mặt Lận Chi Hòe cứng đờ, hoàn toàn không nghĩ tới cô lại có thể có da mặt dày như thế.
"Cô. . ."
Lục An An ngước mắt lên đối diện với cô ta.
Không nói ra được là nguyên nhân gì, đột nhiên Lận Chi Hòe cảm thấy loại ánh mắt này không giống như ánh mắt của một cô gái nhỏ hai mươi tuổi. Cô ta hơi nhíu mày, trong nháy mắt không khống chế được giọng điệu của mình.
"Đương nhiên tôi biết rõ. Tôi muốn hỏi là việc cô xuất hiện ở đây, thầy Thịnh có biết hay không?"
Cô ta nhạt nhẽo nói: "An An, cô xuất hiện ở đoàn làm phim như vậy, có phải là sẽ gây ra ảnh hưởng không tốt lắm hay không?"
Cô ta quay đầu nhìn về phía trợ lý: "Tôi nhớ là đoàn làm phim của chúng ta không cho phép người ngoài là tùy tiện đi vào không phải sao?"
Trợ lý gật đầu đồng tình: "Đúng vậy."
Cô ta hiểu rõ ý tứ của Lận Chi Hòe, quay đầu nhìn về phía một nhân viên công tác nói: "Còn không mau đuổi người này ra ngoài —— "
Lời còn chưa dứt thì có một giọng nam trầm thấp từ một bên khác truyền đến: "Cô muốn đuổi ai?”
Thịnh Hành đã trở về.
Anh vẫn như cũ mặc một thân quần áo cổ trang, trang phục rất dày nặng, nhưng mặc ở trên người anh hoàn toàn không nhìn ra chút cảm giác cồng kềnh nào, trái lại còn khiến người ta nhìn thấy phong thái của anh vẫn như cũ trác việt, vẫn như cũ đẹp đẽ quyến rũ.
Nhưng vẫn mang theo sự vững vàng mạnh mẽ của một người đàn ông.
Anh liếc nhìn mọi người: "Ai dám?"
Du Nguyên cất tiếng mỉm cười, cố ý nói: "Muốn đuổi cô nhóc đáng yêu của chúng ta đó.”
Anh ta hỏi: "Đừng hỏi Thịnh Hành có đồng ý hay không, các vị cứ hỏi thầy Lục xem cậu ấy có đồng ý không đã?"
Mọi người đồng loạt quay đầu, Lục Diên chậm hơn Thịnh Hành một phút, xuất hiện ở chếch đối diện bên kia.
Lục Diên so với Thịnh Hành thì có chút khác biệt,
tương đối với mà nói, kỳ thật anh thuộc về loại hình dịu dàng, so với Thịnh Hành anh ấy ôn hòa hơn rất nhiều, bình thường không hay tỏ ra lạnh lùng như Thịnh Hành, lạnh nhạt của Thịnh Hành là dành cho tất cả mọi người.
Nhưng Lục Diên thì . . . Thỉnh thoảng anh cũng sẽ rất nhã nhặn điềm đạm nói chuyện với người khác, ở trường quay phim đại đa muốn đều dám đi tới xin kí tên chụp ảnh chung với Lục Diên, nhưng lại không có ai dám tới gần Thịnh Hành.
Đây chính là khác biệt của hai người.
Nhưng vào giờ phút này, ánh mắt lãnh đạm Lục Diên đứng ở vị trí cửa thang gác, vẻ mặt hờ hững nhìn sang bên này.
Toàn bộ khuôn mặt của anh nhìn qua vô cùng lạnh lùng.
Anh ta xì một tiếng, không nhanh không chậm từ chỗ kia đi tới, đi đến bên cạnh Lục An An hỏi: "Đang nói chuyện gì mà vui vẻ như vậy, nói thử cho anh nghe một chút xem?”
Lận Chi Hòe ngẩn ra, híp híp mắt nhìn hai người.
"Thầy Lục, lời này của anh là có ý gì?"
Lục Diên nhàn nhạt cười, nhấc mí mắt lên nhìn về phía Lận Chi Hòe: "Cô Lận, vai diễn của cô trong bộ phim này không phải đã kết thúc rồi à, cô tới đây có chuyện gì lớn hay không?”
Lục Diên xoa xoa cổ nói: "Chẳng lẽ cô Lận là nhà đầu tư của bộ phim này?"
"Anh. . ."
"Nếu không có. Cô Lận cso quyền gì mà muốn đuổi người đi?”
Sắc mặt Lận Chi Hòe tái nhợt, cắn răng nhìn Lục An An: "Thầy Lục, đoàn làm phim đã có quy định từ đầu, người ngoài không thể vào bên trong trường quay phim.”
"A."
Lục Diên hơi hơi cười nhạt, nhìn về phía Lục An An: "Nói cho cô ta biết, em là ai."
Lục An An chớp chớp mắt, nâng mắt lên chân thành nhìn mọi người: “…A, em là người giúp việc nhà thầy Lục, cho nên chắc cũng được tính là người của thầy Lục ha?”
Lục Diên: ". . ."
Những người khác: "? ? ?"
Cái quái gì vậy?!
Thịnh Hành là người đầu tiên không nhịn được, khẽ cười thành tiếng: "Đương nhiên tính."
*