Chương 84
"Không ạ."
Lục An An cười nói: "Mấy người thầy Lục đang ngồi bên kia chơi ạ."
Lâm Nhược Tinh: ". . . Chị biết."
Cô ấy thuận thế đi tới bên cạnh Lục An An ngồi xuống: "Chị ngồi đây với em một lát, mấy người ở đây em đều biết chứ?”
"Không biết hết ạ, có một số người biết tên ạ.”
Lâm Nhược Tinh hiểu rõ.
Cô ấy liếc nhìn đồ trước mặt Lục An An, cười cười nói: "Đói bụng sao?"
"Vâng ạ."
Hai người nói chuyện một hồi, cách đó không xa đột nhiên truyền đến tiếng la.
"Nhược Tinh, mau tới đây."
Lâm Nhược Tinh quay đầu, lúc đối diện với một đôi con ngươi thâm thúy thì khựng lại, lúc này mới không nhanh không chậm đứng dậy.
"An An, chị qua ben kia một chút nha.”
"Chị cứ đi đi."
Lục An An không cảm thấy mình ngồi đây một mình có gì tẻ nhạt.
Đại khái cô cũng biết vì sao Lục Diên lại tham gia loại hoạt động này, cô nghĩ nghĩ, gửi tin nhắn tới cho Lục Diên: [ Anh à, cái đèn điện em đây có phải là sáng quá rồi hay không, lát nữa em lui trận trước hén? ]
Sau khi gửi tin xong, Lục An An cũng tự thấy kinh hãi, đem tin nhắn của Lục Diên sửa đổi thành miễn đã quấy rầy, xong xuôi mới núp ở trên ghế salông bắt đầu chia sẻ Weibo.
Dù sao mấy người kia đã tag mình rồi, không chuyển không tốt lắm nha.
Lục An An vừa mới phản hồi lại Đồng Hướng thì bím tóc lại bị người kéo một phát.
Cô bị đau quay đầu lại.
Vừa quay đầu liền nhìn thấy gương mặt tuấn tú của Thịnh Hành.
Từ sau khi hoạt động kia kết thúc, anh đã thay một thân âu phục kia ra, trên người vẫn là chiếc áo sơ mi trắng đó, nhưng ở bên ngoài lại phối hợp với một kiện áo khoác sẫm màu khác, nhìn qua đặc biệt anh tuấn.
Lục An An nhìn anh trợn cả mắt lên.
"Thịnh. . . Thầy Thịnh."
Thịnh Hành liếc nhìn cô: "Còn quen biết tôi?"
Lục An An nghẹn lại, chớp chớp mắt: "Em vẫn luôn quen biết thầy nha.”
Thịnh Hành liếc mắt nhìn điện thoại di động của cô, sâu xa nói: "Tôi còn tưởng rằng —— "
" Cho rằng cái gì?"
"Không có gì."
Thịnh Hành đi đến bên cạnh cô ngồi xuống: "Không thấy nhàm chán sao?”
“Có một chút ạ.”
Lục An An nói xong lại nịnh nọt nói: "Nhưng thầy Thịnh đến là em không còn thấy nhàm chán chút nào nữa.”
Thịnh Hành nhịn không được, mỉm cười nói: "Tại sao lại nói như thế?"
Anh nhịn không được, vỗ đầu Lục An An: "Chỉ chuyên lừa gạt thầy Thịnh của em thôi."
Lục An An sửng sốt, nhỏ giọng hỏi: "Thầy Thịnh không vui sao?"
Thịnh Hành ừm hừ một tiếng: "Không có."
"Sao em lại lừa gạt thầy được."
Lục An An đúng lý hợp tình nói: "Em chưa từng lừa gạt thầy Thịnh nha, tất cả những lời em nói đều xuất phát từ nội tâm chân thành nhất của em.”
Cô nháy mắt, mím môi nói: "Có phải là thầy Thịnh không có tự tin đối với khuôn mặt đẹp không của mình nha."
Thịnh Hành không nhịn được cười, nhìn đôi mắt sáng lóng lánh của cô, trong mắt xuất hiện một chút ý cười. Chút phiền muộn bởi vì fans nhỏ bò tường ra ngoài hình như trong nháy mắt liền biến mất hầu như không còn.
Anh cười, liếc nhìn cô: "Vậy nếu em có chuyện lừa gạt tôi thì sau đó sẽ dỗ dành tôi như nào đây?”
Lục An An nghiêng đầu suy nghĩ một chút: "Dỗ thầy Thịnh sao?"
"Ừm."
Lục An An trầm tư một lúc lâu, nhẹ giọng nói: "Cái kia, thầy Thịnh muốn cái gì, em có thể lấy về cho thầy nha.”
"Vậy lỡ như thầy Thịnh muốn vì sao ở trên trời thì sao.”
Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An cong cong cười: "Cái đó sao, vậy thầy Thịnh liền sờ sờ mắt của chính mình đi."
"Hả?"
Lục An An không khiêm tốn một chút nào, nghiêm túc nói: "Mắt của thầy Thịnh chính là vì sao sáng nhất ở trên trời nha, hơn nữa so với bất kì vì sao nào cũng xinh đẹp hơn."
Thịnh Hành lần này thật sự không nhịn được nữa mà bật cười.
"Tại sao em. . ."
"Sao ạ?"
Thịnh Hành lắc đầu, ghé mắt nhìn cô nói: "Không hổ là sinh viên chuyên ngành tiếng Trung."
Lục An An cười : "Vậy thầy Thịnh có còn muốn cái gì?"
Thịnh Hành không hé răng, nhìn chằm chằm cô giây lát, lắc lắc đầu: "Không muốn cái gì cả."
". . . A."
Lục An An mím môi, khóe môi tỏa ra cười: "Thầy Thịnh có đói bụng không?"
"Em có đói bụng không?"
"Có một chút ạ."
Thịnh Hành nhìn vào đồ ăn trước mặt, thấp giọng hỏi: "Muốn ăn cái gì?"
"Có thể ăn sao?"
Thịnh Hành dừng lại, chủ động đưa tay lên cầm qua cái bánh kem nhỏ, mở miệng: "Ăn không?"
Lục An An không chút do dự, cũng cầm một cái lên bắt đầu ăn.
Lúc Lục Diên từ một bên khác đi tới nhìn thấy chính là hình ảnh hai người ngồi cạnh nhau ăn bánh kem uống nước ngọt, trong lúc nhất thời còn cho là chính mình hoa mắt.
Ở bên cạnh anh là bạn của Thịnh Hành, tên là Ôn Tư Niên.
Một tay anh ta nhét ở trong túi, liếc nhìn sang bên này, lúc nhìn thấy Thịnh Hành đang cùng một cô gái nhỏ ngồi ăn bánh macaron cũng nghi ngờ mắt của chính mình.
"Không phải Thịnh Hành ghét nhất là ăn đồ ngọt sao, hôm nay bị cái gì bám vào người vậy?"
Lục Diên không hé răng, anh nhìn chằm chằm vào chỗ kia một lúc lâu mới thu hồi ánh mắt.
"An An."
Lục An An quay đầu lại: ". . . Em ở chỗ này."
Lục Diên nhíu mày lại, đi về phía bên kia.
Anh đưa tay lên, nhéo nhéo khuôn mặt phình lên vì đồ ăn của Lục An An: "Không sợ béo lên hở?”
Lục An An hơi chớp mắt: "Thầy Thịnh nói em rất gầy."
Lục Diên: ". . . ?"
Tác giả có lời muốn nói:
Tác giả: Tiểu Mimi nói —— An An, thầy Thịnh muốn em.
An An: ?
Anh trai: Lời anh nói em không nghe đúng không, Thịnh Hành nói cái gì em cũng nghe, trong mắt em có còn người anh trai này hay không.
Thịnh Hành: Không có.