Chương 85
Lục Diên bị cô làm cho tức gần chết.
Cái gì gọi là thầy Thịnh nói cô rất gầy cô liền ăn.
Trước đây lúc ở nhà, mọi người đều nói cô rất gầy đều không thấy cô ăn đâu.
Lục Diên trừng mắt nhìn cô, lại trừng mắt nhìn Thịnh Hành một cái.
Thịnh Hành ngoại trừ khi đối diện với Lục An An thì đều vô cùng lạnh lùng với những người khác.
Anh xốc mí mắt lên, thả đồ trong tay xuống: "Anh cứ thế để cô ấy chờ một mình ở chỗ này?"
Lục Diên: "... Có vấn đề gì sao?"
Thịnh Hành không hé răng nói gì.
Lục An An nhìn điệu bộ của hai người này thì vội vàng nói: "Không có vấn đề gì đâu ạ, em ngồi đây một mình cũng được ạ.”
Nghe vậy, Lục Diên đè ép xuống tức giận đang dâng lên với Thịnh Hành, quay đầu nhìn cô, dịu dàng hỏi: “Em có thấy chán không?”
“Không chán ạ.”
Lục An An nói: "Một mình em ngồi đây rất tốt."
Lục Diên hơi nhíu mày.
Ôn Tư Niên đứng ra nói: "Em có muốn qua đây chơi với bọn anh không, em có biết chơi bài không?”
Lục An An gật đầu một cái.
Thịnh Hành khẽ cười: "Vậy em qua kia đi, đánh cho anh ta thua không ngóc đầu lên nổi đi.”
"Có ý gì?"
Thịnh Hành ghé mắt: "Đi thôi."
Ôn Tư Niên cười cười, ý tứ sâu xa trừng mắt nhìn Thịnh Hành, sau đó lại nhìn Lục An An một cái.
Ban đầu lúc Lục Diên đưa cô tới đây anh ta còn không quá chú ý, nhưng lúc này. . . Không thể không chú ý nhiều hơn.
Khóe môi anh ta khẽ cười, nhẹ giọng nói: "Đến đây chơi một chút, Lâm Nhược Tinh vừa khéo cũng ở đây, các em có thể chơi cùng một chỗ."
Nghe vậy, đôi mắt của Lục An An sáng ngời, vội vã đồng ý: "Vâng ạ."
Cô không có hứng thú với chuyện chơi bài cùng những người khác, nhưng lại có rất nhiều tò mò với Lâm Nhược Tinh.
Dù sao thì . . . Lục An An cũng không hiểu sao mình lại thấy vậy, nhưng trực giác của cô vẫn luôn rất chính xác.
Thịnh Hành mỉm cười nói, ghé mắt nhìn cô: "Có hứng thú?"
Lục An An gật đầu: "Có ạ!"
"Thầy Thịnh có chơi không ạ?"
"Em muốn thầy Thịnh chơi hay là không chơi?"
Lục An An suy nghĩ một chút, nhẹ giọng nói: "Tùy thầy Thịnh ạ, thầy muốn chơi liền chơi."
Thịnh Hành đáp một tiếng: "Vậy để xem đã.”
"Vâng ạ."
Lục Diên nhìn dáng vẻ Lục An An và Thịnh Hành nói chuyện, có chút tức giận nhưng lại có loại tâm tình không nói ra được.
Anh ấy hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, lúc này mới đưa tay gõ gõ đầu Lục An An, thấp giọng hỏi: "Nếu thấy buồn chán vì sao ban nãy không nói?”
Lục An An quay đầu nhìn về phía anh ấy, cười híp mắt nói: "Em không thấy buồn chán mà."
Cô vừa nhìn vẻ mặt của Lục Diên liền biết anh ấy đã nghĩ nhiều rồi.
Lục An An nhìn về hai người phía trước, bước chân cố ý chậm lại: "Anh à, em thật sự không thấy buồn chán đâu mà, một mình em ngồi ở kia cũng thấy rất tốt, anh cũng không hề bỏ quên em mà.”
Cô lôi kéo quần áo của Lục Diên: “Anh đừng suy nghĩ nhiều, em siêu cấp vui vẻ."
Lục Diên không hé răng, lẳng lặng nhìn vào mắt cô.
Lục An An không một tiếng động cong cong môi: "Anh à, anh có đói bụng không?”
Lục Diên: "Không đói bụng."
Lục An An "Ồ" một tiếng, cười nói: "Đồ ăn ở chỗ này rất ngon nha, đặc biệt là bánh macaron, anh ăn thử đi.”
Lục Diên dở khóc dở cười, nhìn vào khuôn mặt bướng bỉnh của cô lại đáp một tiếng: "Được rồi, lát nữa anh sẽ ăn.”
"Vâng vâng."
Lục An An trong miệng thúc giục: "Các anh đi qua đó trước đi, em đi rửa tay một chút đã.”
Lục Diên sờ sờ đầu của cô: "Anh đưa em đi nhé?”
"Không cần đâu ạ, em tự đi được mà."
“Ừ.”
Lục Diên cũng không có biện pháp nào, sau khi Lục An An rời đi mới đi sang một bên khác.
Thịnh Hành và Ôn Tư Niên đã đi tới chỗ kia ngồi xuống.
Lát sau, Lục An An liền bưng một cái khay nhỏ đi tới.
Bên trên để mấy cái bánh macaron, còn có cả hai cái bánh kem nhỏ.
Mọi người nhìn thấy đều hơi nhướng mày.
Lục An An đi thẳng tới, đứng bên cạnh Lục Diên, nhỏ giọng nói: "Thầy Lục, em đặc biệt lấy cho thầy đó, anh nể mặt em ăn một miếng đi."
Lục Diên quay đầu lại nhìn cô.
Hai anh em liếc mắt nhìn nhau, khóe môi Lục An An cong lên, không một tiếng động nói: Anh, mau ăn.
Có một giây trong nháy mắt, Lục Diên cũng không biết phải dùng từ ngữ nào để hình dung tâm trạng của mình giờ phút này.
Lục An An có bao nhiêu tri kỷ, lại hiểu chuyện tới mức nào, bây giờ đã không còn có thể diễn tả bằng ngôn từ.
Cô mẫn cảm lại yếu đuối, nhưng cũng tương tự, cô cũng hiểu rõ Lục Diên, hiểu tâm trạng vừa rồi của anh ta.
Lục Diên "Ừ" một tiếng, gật đầu nói: "Cảm ơn An An."
Ôn Tư Niên ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì cười nói: “An An, em không mang tới cho bọn anh sao?”
Lục An An sửng sốt, "A" một tiếng: "Các anh muốn ăn sao?"
Ôn Tư Niên vừa định nói cái gì lại thấy Thịnh Hành liếc nhìn mình, anh ta khẽ cười, nhưng thật ra không sợ một chút nào.