Chương 86
"Muốn nha."
Lục An An cười: "Vậy để em mang thêm qua đây cho các anh.”
"Đừng nghe cậu ta nói linh tinh."
Thịnh Hành ngước mắt lên nhìn cô: "Cứ để cho bọn họ tự đi lấy đi.”
Lục An An: ". . ."
Lâm Nhược Tinh cũng lên tiếng: "Nói đúng đó, bọn họ có tay có chân, muốn ăn thì cứ để bọn họ tự mình đi lấy đi!"
Mọi người đưa mắt nhìn nhau, không còn gì để nói.
Lâm Nhược Tinh quay đầu, nhìn Lục An An nói: "An An, đến đây đi, qua đây chơi bài.”
“Vâng ạ.”
Lâm Nhược Tinh liếc nhìn: "Qua đây chơi với chị, em có biết chơi không?”
“Có biết một chút ạ.”
Chỉ chốc lát bốn người ngồi trên bàn đã hoàn toàn thay đổi.
Trở thành Lâm Nhược Tinh và Lục An An trở thành một nhóm, Thịnh Hành một mình một người, Ôn Tư Niên và một người đàn ông khác, tên là Phong Minh Thành, là một đạo diễn.
Mấy người tụ tập thành một bàn, lúc Lục An An quay đầu thì phát hiện Lục Diên đã đi tới chỗ Phong Minh Thành bên kia.
Cô có chút tò mò nhưng không hỏi nhiều.
Chỉ có điều các lượt thắng thua cứ như vậy bắt đầu thay đổi, nghe nói lúc đầu vẫn luôn là Phong Minh Thành thắng, dần dần Lục An An và Lâm Nhược Tinh thắng càng ngày càng nhiều.
Qua mấy lần nữa, cô hậu tri hậu giác hỏi: ". . .Các anh đang nhường bọn em à?”
Ôn Tư Niên cười: "Coi như là một món quà nhỏ tặng An An nhân lần đầu tiên gặp mặt.”
Phong Minh Thành nhìn vào mắt cô, mỉm cười nói: "Không có gì, đều là Thịnh Hành chi tiền."
Lục An An quay đầu nhìn về phía Thịnh Hành.
Thịnh Hành khẽ cười, nhìn vào mắt cô: "Đừng nghe bọn họ nói bậy, là em chơi tốt.”
Lục An An: ". . ."
Cô không tin một chút nào.
Tiếp sau đó Lâm Nhược Tinh tặng lại vị trí của mình cho Lục An An, Lục An A nhìn vào ba người đàn ông trước mặt, còn có chút bất an.
Nhưng ngoài ý muốn là sau đó cô vẫn luôn thắng.
Đến cuối cùng, Ôn Tư Niên đùa giỡn nói: "Không chơi nữa không chơi nữa, An An cứ thắng mãi thôi.”
Lục An An có chút ngượng ngùng : "Nếu không thì. . .”
Lời còn chưa nói hết, Thịnh Hành đã nói trước: “Không cần ngượng, đây là chuyện bình thường.”
Lục An An há miệng thở dốc nhìn anh.
Thịnh Hành nở ra một nụ cười nhẹ: "Đây chính là đạo diễn Phong, em đã thắng anh ấy nhiều như vậy, có thể đưa ra một yêu cầu nhỏ với anh ấy.”
"A?"
Phong Minh Thành liếc mắt nhìn Thịnh Hành, trầm thấp nở nụ cười: "Thịnh Hành nói không sai, An An, hôm nay em thắng nhiều như vậy lại không cược tiền, nếu không liền đồng ý một điều kiện với em đi, sau này nếu em có nhu cầu gì cứ việc tìm anh giúp đỡ."
Lục An An sững sờ, cô hoàn toàn không hiểu rõ chuyện gì đang xảy ra lúc này.
“. . . Chắc là không cần đâu ạ?"
“Đồng ý đi.” Thịnh Hành ghé mắt nhìn cô: "Đạo diễn Phong tình nguyện chịu thua."
Lục An An: ". . . A, nếu vậy thì cám ơn đạo diễn Phong ạ.”
Ôn Tư Niên cười: "Vậy anh cũng giống và đạo diễn Phong đi, sau này nếu như An An có chuyện gì cần anh giúp cứ nói thoải mái.”
"Anh trai tuyệt đối sẽ giúp em hết mình."
Vừa dứt lời, giọng nói của Lục Diên từ nơi không xa truyền đến: "Cậu là anh trai của ai?"
"Có thấy xấu hổ hay không."
Ôn Tư Niên: ". . ."
Lục An An quay đầu nhìn về phía Lục Diên, cô chớp chớp mắt: "Thầy Lục, thầy vừa đi đâu vậy ạ?”
Lục Diên nghẹn lại, liếc mắt nhìn cô.
Lục An An cười giả dối, cố ý hỏi: "Chị Nhược Tinh đâu rồi ạ?”
Thịnh Hành nhịn không được khẽ cười thành tiếng.
Ôn Tư Niên vô cùng khen ngợi nhìn cô, chế nhạo nói: "An An, em không sợ thầy Lục sao?"
Lục An An: ". . . Không sợ lắm ạ.”
Ôn Tư Niên huýt sáo, nói: "Không tệ nha, lại thêm một người không sợ thầy Lục."
Lục An An vừa định hỏi ngoại trừ cô còn có ai nữa, nhưng nghĩ đi nghĩ lại lại cảm thấy không nên hỏi thì hơn.
Cô cũng đã biết là ai, nếu như thật sự hỏi ra thì lát nữa chắc chắn sẽ bị Lục Diên dạy bảo.
Suy nghĩ một chút, cô nhịn xuống.
*
Cả một buổi tối, Lục An An đều cùng Lục Diên ở trong biệt thự chơi suốt mấy tiếng.
Đến lúc rạng sáng đám người kia vẫn như cũ rất náo nhiệt.
Lục An An đã không còn chơi bài nữa, cô làm ổ ở trên ghế salông, dụi dụi mắt xem tin tức mới trên điện thoại di động.
Cô đang xem thì Lục Diên từ một bên khác đi tới.
"An An, buồn ngủ sao?"
Lục An An mở mắt ra, nhìn thấy là anh thì lập tức tỉnh táo lại: “Đâu có ạ, em không mệt chút nào.”
Lục Diên bật cười, đưa tay sờ sờ đầu của cô: "Chúng ta đi về thôi."
"Bây giờ về ạ?"
"Ừm."
"Hai người chúng ta sao?"
Lục Diên liếc mắt nhìn cô: "Còn muốn thêm ai nữa?"
Lục An An ấp úng, dùng ánh mắt ám chỉ: "Thực ra một mình em cũng có thể đi về được, anh không cần đưa em về đâu.”
Lục Diên nghẹn lại, cởi áo khoác ra choàng lên người cô: "Đi thôi."
". . . A."