Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 131

Chương 131 -
Chương 131 -

Trước đó trải qua chuyện bên trong đoàn sương mù, đã dọa sợ vợ chồng hai người quá mức, nhất thời lại không mua được bùa bình an, làm cho bọn họ không cảm thấy chút an toàn nào, vì vậy nghe theo lời đề nghị của Lạc Văn Thư, ngoan ngoãn ở nhà, không đi đâu cả.

Mãi cho đến hôm nay, ngay cả cửa vợ chồng hai người cũng không bước ra một bước, cũng không dám gọi bạn bè đến nhà chơi.

Mỗi ngày Kim Bình An đều đút ăn cho mấy con cá Koi kia béo theo một vòng, Tiền Tiểu Lệ thì xem bù mấy chương trình hài nổi tiếng gần đây.

Tóm lại mấy ngày nay, thật sự làm cho vợ chồng hai người chán muốn chết.

Kim Hữu Tiền cầm bùa bình an đi xuống lầu, giao vào trong tay ba mẹ, trong nháy mắt hai người đều thở phào nhẹ nhõm.

"Cuối cùng cũng không cần lo lắng đề phòng nữa!"

"Ngay cả chơi di động mẹ cũng phải cẩn thận, chỉ sợ nhấn vào trò chơi không được tốt!"

Phong ấn ở nhà được giải trừ, vợ chồng hai người cũng không vội đi ra ngoài chơi, mà thúc giục Kim Hữu Tiền lái xe đến ngoại ô phía Nam.

Trước đó lúc ở thần miếu thêm đá, Kim Bình An đã cam kết, nhận thầu mảnh núi đó, lại dọn dẹp sạch sẽ xung quanh thần miếu, còn sữa sang con đường đi vào.

Chuyện nhận thầu rừng núi, trước đó ông ấy đã liên lạc rồi, vào lúc này đi vào trong thôn ký hợp đồng là được.

Còn về hai chuyện còn lại, cũng đã thương lượng xong với người trong thôn, mời người trong thôn đến dọn dẹp sửa sang.

Buổi sáng trước khi lên đường lấy bùa bình an, Kim Bình An còn gọi điện cho người trong thôn, hôm nay có thể bắt đầu làm việc.

Vì vậy khi một nhà ba người lái xe đến ngoại ô phía Nam, đã có rất nhiều người trong thôn đang chờ.

---

"Chủ nhiệm, người đến rồi sao?"

"Cũng không biết ông chủ Kim nhận thầu mảnh núi này làm gì, không lẽ có bảo bối gì đó?"

"Có bảo bối cái rắm, lúc trước chỗ này xảy ra chuyện, núi này thiếu chút nữa bị đốt sạch!"

"Tôi nghe nói là lập miếu gì đó..."

"Một ngày trả ba trăm tệ, quan tâm ông chủ muốn làm gì, làm việc là được!"

Buổi sáng sớm hôm nay, kèn trong thôn Thượng Dung vang lên, thông báo người rảnh rỗi trong thôn, tập hợp ở đường rẽ phía dưới sườn núi lớn, nói ông chủ Kim lập tức đến ngay.

Vì vậy mỗi nhà đều thức dậy rất sớm, tùy tiện sửa soạn một chút, kết bạn đi ra ngoài.

Đến nơi, ông chủ còn chưa đến, vì vậy mọi người tùy tiện ngồi xuống tẳng đá ở bên đường, anh một câu tôi một câu nói chuyện.

Bỗng nhiên, có người kêu một tiếng, "Đám người bí thư thôn đến rồi!"

Mọi người tạm thời dừng trò chuyện, nhìn về phía xe chạy trên đường, chỉ thấy có hai chiếc xe đang lái đến chỗ này.

Đi phía trước là xe công vụ cũ nhỏ màu bạc của thôn, phía sau là một chiếc xe màu đen sang trọng.

Hiển nhiên là bí thư thôn dẫn người nhà họ Kim đã ký hợp đồng trong thôn đến chỗ này.

Tất cả mọi người đều rối rít vây lại.

"Đừng đẩy đừng đẩy!" Chủ nhiệm Vương gần 50 tuổi, mang mắt kiếng, người không cao không thấp, không mập không ốm, nhìn rất bình thường, nhưng lúc nghiêm túc lên, vẫn có chút khí thế.

Ông ấy dẫn đầu đám người, nở nụ cười chào hỏi với người xuống từ trên xe.

"Bí thư thôn, ông chủ Kim, bà Kim..."

Kim Hữu Tiền là tiểu bối, trong trường hợp này, thuộc về loại tồn tại không cần quan tâm đến.

Cậu ta cũng không thèm để ý.

Sau khi chào hỏi một lát, Kim Bình An cầm loa khếch trương âm thanh được bí thư thôn cố ý mang đến, gọi một tiếng "Trước tiên mọi người đi theo tôi, dọn dẹp ra một con đường đã!"

Sau đó nghiêng đầu nói với Kim Hữu Tiền ở bên cạnh, "Đi trước dẫn đường đi!"

Ông ấy và Tiền Tiểu Lệ chỉ đến một lần, đúng là có nhớ đường, nhưng cũng không quen thuộc lắm.

Mà Kim Hữu Tiền lại không giống, từ nhỏ tên nhóc này đã thích chạy lung tung, không có bản lĩnh nào khác, nhưng nhớ đường thì rất giỏi.

"Vâng." Kim Hữu Tiền đáp lại, dẫn đầu đi đến chỗ thần miếu.

Người trong thôn tự cầm liềm cuốc,... Lần này cũng không cần hai cha con Kim Bình An và Kim Hữu Tiền rơi mồ hôi, một đường này, vừa đi vừa chém, vừa đào, nhiều người lực lượng lớn, dễ dàng dọn dẹp ra một con đường rộng rãi bên trong núi rừng cây cối rậm rạp.

Rất nhanh đoàn người đã đến gần chỗ thần miếu.

Trong đội ngũ có người già sáu bảy mươi tuổi, lưng hơi gù, tóc hoa râm đi theo xem náo nhiệt.

Bọn họ thuộc về tổ bầi không khí, không cần làm việc cực khổ, chỉ là làm không khí trở nên đông vui náo nhiệt, hôm nay cũng có thể lấy được 100 tệ.

Có mấy người già nhìn miếu đá bị sụp đổ một nửa kia, đoạn trí nhớ bị phủ đầy bụi bỗng nhiên bị cạy ra một góc nho nhỏ.

"Tôi nhớ cái miếu này, ở chỗ này rất lâu rồi..."

"Lúc tôi gả đến, nghe ông cụ trong nhà nói, Bồ tát trong miếu này rất linh!"

"Đã mấy năm rồi, cũng đã không còn nhớ chỗ này cung phụng Bồ tát gì nữa, đại khái là thần Thổ địa đi..."

Kim Bình An nghe vậy, trong lòng rất vui vẻ.

Ông ấy xài tiền mời người đến tham gia náo nhiệt, cũng không có mưu đồ gì, chỉ là lúc ấy trước miếu ông ấy đã hứa hẹn từ nay về sau gặp người khác sẽ nói Bồ tát cung phụng trong miếu linh nghiệm như thế nào.

Trước đó hai ngày bởi vì không đi ra ngoài, cũng không có gì để nói.

Hôm nay đặc biệt gọi hơn nửa cái thôn đến, chính là vì thực hiện lời hứa của mình.

Kim Bình An lập tức mở loa lớn trong tay ra, tiếp lời của mấy người già, "Bồ tát cung phụng trong miếu này, là Nguyên Phúc thượng thần, đặc biệt linh nghiệm!"

"Ông chủ Kim còn tin chuyện này sao?"

"Ngài cũng không phải là người trong thôn chúng tôi, sao lại biết chỗ này thờ cúng Bồ tát nào?"

"Đúng vậy, tượng thần cũng đã mất rồi!"

Nhiều người, tôi một câu ông một câu, rất ồn ào, nhưng cũng rất náo nhiệt.

Kim Bình An cầm loa lớn, giọng nói kia to gấp mấy lần mọi người: "Đúng là tôi biết chuyện này!"

"Mấy ngày trước, trên đường cao tốc của trấn Hữu Tỉnh xảy ra tai nạn xe cộ, mọi người đều biết đi?"

Bình Luận (0)
Comment