"Hạ Tình!" Mặc dù sau khi tốt nghiệp cấp ba không còn gặp nhau nữa, nhưng cũng có mấy lần tụ họp bạn bè, hơn nữa trước kia quan hệ của hai người cũng không tệ, liếc một cái Kim Hữu Tiền đã nhận ra.
Tiếp đó chỗ tài xế và cạnh tài xế có hai người đi xuống, là một đôi vợ chồng trung niên, mặc quần áo bình thường, nhưng mặt mũi hơi có vẻ tang thương, trên mái tóc có không ít tóc trắng.
"Chú, dì!" Kim Hữu Tiền lễ phép chào hỏi.
Ba người đều đáp lại cậu ta, nhưng cũng không rời đi ngay lập tức, hơn nữa đều nhìn vào bên trong xe, hình như còn có một người.
Kim Hữu Tiền cũng nhớ đến, trước đó nghe được một giọng nói vô cùng dễ nghe, vì vậy có chút tò mò.
Sau đó cậu ta nghe Hạ Tình nói vào bên trong xe, "Miểu Miểu, nhanh xuống đi."
Kim Hữu Tiền nghe vậy sửng sốt một chút, Miểu Miểu?
Có thể để cho Hạ Tình gọi như vậy, cũng chỉ có một người...
Nhất thời Kim Hữu Tiền nhớ đến câu chuyện của Chu Miểu ngày hôm qua Hạ Tình nói với mình trong điện thoại, nhất thời tâm trạng có chút nặng nề.
Đại sư có thể cứu được Hạ Tình, giết được ác quỷ kia, nhưng bất hạnh đã xảy ra với Chu Miểu thì...
Kim Hữu Tiền nghĩ như vậy, qua mấy giây, đã thấy Hạ Tình vươn tay ra đỡ, rồi sau đó một người từ trong xe bước xuống.
Mái tóc đen dài xõa đến eo, mềm mại bóng mượt giống như tơ lụa thượng hạng, mặc một áo sơ mi tay dài màu trắng và quần jean bình thường, đều là kiểu dáng hơi rộng thùng thình, nhưng cũng không che được vóc người xinh đẹp của chủ nhân.
Ngay sau đó, Kim Hữu Tiền thấy được mặt của người kia, cả người sửng sốt tại chỗ.
Đó là... Chu Miểu!
Hơn nữa còn là Chu Miểu - hoa khôi trường cấp ba trong trí nhớ của Kim Hữu Tiền!
Bốn năm trôi qua, gần như gương mặt đó không thay đổi gì, vẫn là dáng vẻ trong trí như, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt như vẽ, môi đỏ hồng tự nhiên, giống như một đoá hoa nở rộ rực tỡ vào mùa xuân.
Cô ấy yên lặng đựng đó, làm cho người ta lập tức nhớ lại khoảng thời gian tốt đẹp thời cấp ba.
"Tỉnh lại đi!" Hạ Tình kéo Chu Miểu đi đến, quơ quơ tay ở trước mặt Kim Hữu Tiền, "Xin lỗi nhé, tối hôm qua xảy ra quá nhiều chuyện, cũng quên không nói cảm ơn với cậu."
"Bạn học Kim Hữu Tiền, vô cùng cảm ơn cậu, cảm ơn sự nhiệt tình và tỉ mỉ của cậu, nếu không phải cậu phát hiện tình huống không đúng lập tức nhờ đại sư giúp đỡ, hôm nay tôi và Miểu Miểu đã không thể đứng ở chỗ này nói chuyện với cậu rồi!" Hạ Tình nghiêm túc nói.
"Cảm ơn cậu, đã giúp tôi và Tiểu Tình!" Chu Miễu cũng nghiêm túc nói cảm ơn.
Ba mẹ nhà họ Chu ở bên cạnh cũng nói cảm ơn cậu ta.
Những lời cảm ơn này đều là thật lòng thật ý.
Bọn họ đã biết. nếu hôm qua Kim Hữu Tiền không phát hiện tình huống có chỗ không đúng, hoặc là phát hiện trễ một chút, đại sư không kịp chạy đến, Hạ Tình sẽ chết trong tay của mỹ nhân cốt có bộ dạng giống với Chu Miểu, mà nếu như cô ấy không trở về suốt đêm, ba mẹ nhà họ Chu cũng không phải hiện chuyện Chu Miểu muốn tìm cái chết...
Cho dù đã trôi qua một đêm, nhưng đoàn người Hạ Tình nhớ lại chuyện xảy ra tối hôm qua vẫn sợ hãi trong lòng.
"Không có gì không có gì, đều là bạn học, nên làm." Bọn họ trịnh trọng như vậy, trái lại Kim Hữu Tiền có chút ngượng ngùng, cậu ta gãi đầu nói, "Hơn nữa tôi cũng chỉ là truyền đạt tình huống thôi, người chân chính giúp mọi người là đại sư, nếu không phải đại sư kịp thời đến, làm những chuyện khác cũng không có ý nghĩa gì."
Cậu ta nói xong, không cho mọi người cơ hội phản ứng, nhanh chóng nói sang chuyện khác: "Miếu mà đại sư nói ở bên trong, mọi người đi theo tôi là được."
Đoàn người Hạ Tình cũng không nói gì, đi theo cậu ta vào trong núi rừng.
--
Tiền Tiểu Lệ ngồi trên một tảng đá gần miếu đá, không quan tâm đến bóng người bận rộn xung quanh.
Bỗng nhiên, trên con đường ở giữa rừng núi được dọn dẹp sạch sẽ không được bao lâu có mấy bóng người đến.
Tiền Tiểu Lệ liếc mắt nhìn một cái đã thấy Kim Hữu Tiền đi ở phía trước, rồi sau đó là một vợ chồng trung niên, còn có hai cô gái trẻ tuổi.
Lúc thấy một cô gái mặc áo sơ mi trắng đi trong đó, ánh mắt của Tiền Tiểu Lệ lập tức sáng lên, bà ấy khen thầm một câu cô gái nhỏ thật xinh đẹp trong lòng, vừa vội vàng đứng dậy đi tới.
"Mẹ!" Kim Hữu Tiền gọi bà ấy.
"Trở về rồi." Tiền Tiểu Lệ gật đầu, rất qua loa lấy lệ, ánh mắt vượt qua người con trai, rơi vào cô gái ở sau lưng, cẩn thận quan sát một chút, lại lễ phép dời tầm mắt đi, sau đó nhìn vợ chồng trung niên, chào hỏi bọn họ: "Xin chào mọi người"
Sau khi hai bên chào hỏi lẫn nhau, nhóm bốn người Hạ Tình, trực tiếp đi đến trước miếu đá.
Kim Hữu Tiền ở bên cạnh nói chuyện cần chú ý cho bọn họ, "Một người một viên đá, không cần nhiều... Chỉ cần đủ thành tâm, viên đá có thể nằm yên trên tường."
Bốn người gật đầu, rồi sau đó đi lên phía trước, khom người nhặt đá ở dưới đất, đặt lên bức tường sụp một nửa kia.
Người trong thôn làm việc gần đó cũng tạm thời dừng động tác trên tay lại, chú ý tình huống bên này.
Trước đó bọn họ có không ít người thử, cũng không thể đặt viên đá đứng yên được.
Mặt khác, trong bốn người này, cô gái trẻ kia quá đẹp, giống như minh tinh trong ti vi vậy, đẹp đến mức làm cho người ta nhìn chằm chằm.
Người đặt đá đầu tiên chính là Hạ Tình, cô ấy cũng không suy nghĩ quá nhiều, cũng không biết như thế nào mới được xem là thành tâm, chỉ là vô cùng cảm kích Lạc Văn Thư, cảm ơn cô đã cứu mạng mình, hơn nữa còn giết quái vật kia, lấy được thuốc khôi phục dáng vẻ vốn có cho bạn tốt.
Nghĩ như vậy, cô ấy đặt viên đá lên, sau đó buông tay ra.
Chỉ thấy viên đá kia, không lung lăng, vững vàng nằm trên bức tường.
Rồi sau đó đến lượt Chu Miểu và ba mẹ của cô ấy, lúc ba người một trước một sau đặt đá lên, viên đá cũng không rơi xuống.