Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 134

Chương 134 -
Chương 134 -

Hạ Tình trở lại trước miếu, hướng về phía miếu đá không có tượng thần, nghiêm túc dập đầu ba cái.

Ba mẹ nhà họ Chu và Chu Miểu cũng dập đầu giống cô ấy.

Chuyện này cũng không phải là Lạc Văn Thư yêu cầu, chẳng qua là chính bọn họ muốn làm mà thôi.

"Rõ ràng đặt nằm được lên rồi!"

"Sao nhìn có vẻ dễ dàng như vậy?"

"Tôi lại đi thử lần nữa!"

Người trong thôn bắt đầu bàn tán, lại có người cảm thấy mình rất được, chạy đến nhặt một viên đá đặt lên, không ngoài dự liệu cũng bị lăn xuống.

Nhất thời người xung quanh cười lớn ha ha ha.

Trong trận tiếng cười không có ác ý nào, có một bà cụ tóc hoa râm mặt mũi tang thương, lưng còng đi đến trước miếu đá, từ từ quỳ xuống.

Giọng nói của bà cụ già nua, ánh mắt đục ngầu, "Nguyên Phúc bồ tát phù hộ, phù hộ gà bị mất của nhà chúng con có thể tìm được về."

Bà cụ là người của thôn Thượng Dung, bạn đời đã mất mấy năm trước, trong nhà chỉ có một đứa con trai, đã cưới vợ sinh ra một cháu trai.

Con trai con dâu đi ra bên ngoài làm việc, để lại một bà cụ và cháu trai sáu tuổi, cũng không thể làm công việc gì, chỉ có thể nuôi ít gà ở sân sau, bình thường nhặt một ít trứng gà ăn, nếu dư lại sẽ bán cho người trong thôn.

Ngày lễ ngày tết còn có thể bán được mấy con gà.

Nhà của bà cụ ngay dưới chân núi, sân sau là dùng hàng rào trúc rào xung quanh.

Hàng rào trúc kia là con trai của bà cụ bện, chặt chẽ lại bền chắc, hơn nữa còn rất cao, ở bên trong nuôi gà mấy năm nay, cho tới bây giờ chưa từng bị mất.

Nhưng vào một đêm trước đó vài ngày, bà cụ ngủ không được ngon, bỗng nhiên nghe được tiếng động truyền từ sâu sau, bà ấy cũng không biết hình dung âm thanh kia như thế nào, dù sao nghe vào rất kỳ quái, vì vậy ngồi dậy từ trên giường, từ trong nhà mở đèn ở sâu sau, lại mở cửa đi ra xem thử.

Công suất của ngọn đèn kia rất thấp, ánh đèn ở bên trong không gian trống trải càng lộ ra sự mờ tối, cũng chỉ có thể nhìn thấy được tình huống đại khái.

Chỉ thấy vốn dĩ gà nên nằm ngủ bên trong ổ gà dưới mái hiên được xây dựng qua loa không biết bị cái gì kích thích, từng con đập cánh chạy tán loạn trong sân sau, nhưng lại không phát ra bất kỳ tiếng kêu nào.

Còn có hai con chạy đến bên cạnh bà cụ, như một làn khói chui vào trong nhà.

Bà cục đi đến nhìn kỹ một vòng, cũng không thấy có gì không đúng.

Vào lúc này, gà trong sân sau dần yên tĩnh lại.

Bà cụ cũng không suy nghĩ nhiều, trở vào nhà tiếp tục ngủ.

Kết quả sáng ngày hôm sau thức dậy, lúc cho gà ăn, mới phát hiện gà trong sân mất mấy con.

Bà cụ lập tức kiểm tra một vòng hàng rào trúc xung quanh, không tìm được lỗ hổng nào, cũng không biết tại sao gà lại biến mất.

Hai con gà, trị giá không ít tiền.

Bà cụ cực kỳ đau lòng, nhưng cũng không có cách nào.

Ban đêm cùng ngày, bà ấy lại nghe được tiếng kỳ quái đó, nhất thời vội vàng ngồi dậy đi kiểm tra.

Tình hình vẫn giống như lúc trước, gà trong sân không ngủ, chạy tán loạn trong sân nhưng lại không phát ra một tiếng kêu nào, một lát sau đều yên tĩnh lại.

Bà cụ nhanh chóng đếm thử, phát hiện mất thêm mấy con.

Liên tiếp mấy ngày, đều là tình huống như vậy, tổng cộng mất mười mấy con gà.

Bà cụ nói chuyện này trong thôn, buổi tối hôm đó trong thôn cử người đến canh, kết quả một đêm không có chuyện gì.

Buổi tối ngày thứ hai, tiếp tục có người đến canh, vẫn không có chuyện gì.

Ngày thứ ba người trong thôn không đến canh, tiếng kỳ quái vào đêm trước lại xuất hiện, hơn nữa gà trong sân sau cũng mất mấy con.

Chỉ mấy ngày đã bị mấy hai mươi mấy con gà, gần một nửa tổng số gà của bà cụ, nhưng từ đầu đến cuối lại không tìm được tên trộm.

Những ngày qua, bà cụ buồn bực đến mức ban đêm cũng không ngủ được.

"Bồ tát phù hộ."

Bà cụ lẩm bẩm, từ từ cúi người cúi, dập đầu ba cái.

Sau đó nhặt một viên đá nhỏ, từ từ đứng lên, đi đến miếu đá, đặt viên đá lên.

Dưới vô số ánh mắt soi mói, viên đá nhỏ kia lại vững vàng nằm trên bức tường, không lăn xuống.

Cùng lúc đó, điện thoại của Kim Hữu Tiền bỗng nhiên vang lên, cậu ta nhìn một cái rất là bất ngờ, vậy mà là Lạc Văn Thư gọi điện.

"Đại sư, có chuyện gì sao?" Kim Hữu Tiền nhanh chóng nghe điện thoại.

Giọng nói của Lạc Văn Thư truyền từ đầu bên kia, vẫn bình tĩnh như ngày thường, làm cho người ta vô cùng yên tâm, "Bên kia có phải có một bà cụ đang lạy miếu đúng không?"

"Đúng, còn thêm một viên đá cho miếu nữa." Kim Hữu Tiền trả lời.

Ở trong lòng cậu ta, đại sư cái gì cũng có thể làm được, cho nên đối với chuyện Lạc Văn Thư biết được tình huống xảy ra bên này, cậu ta cũng không cảm thấy ngạc nhiên.

"Cậu đi nói với bà cụ, cháu trai của bà ấy gặp nguy hiểm, nhưng bảo bà ấy không nên nóng vội. Cậu còn nhớ chỗ tôi vẽ bùa bên trong miếu ngày đó chứ?"

"Nhớ ạ."

"Từ chỗ đó tùy tiện nhặt hai chiếc lá khô, một mảnh cậu mang trong mình, một mảnh còn lại thì đưa cho bà cụ kia, sau đó cậu đi với bà cụ về nhà, từ sâu sau của bà ấy đi vào trong núi, cậu không cần biết đường, sẽ có thứ chỉ đường cho cậu đi vào."

Bình Luận (0)
Comment