Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 135

Chương 135 -
Chương 135 -

Người xung quanh còn đang bàn tán về chuyện bà lão thêm đá vào thần miếu, đây có thể nói là xôn xao hơn nhiều đám người Hạ Tình có thể đặt lên.

Bởi vì đám người Hạ Tình là người ngoài, hơn nữa bề ngoài của Chu Miểu quá đẹp, giống như minh tinh trong tivi, cho đến bây giờ phần lớn người trong thôn cảm thấy bọn họ đều là Kim Bình An cố ý mời đến diễn, nắm giữ một loại phương pháp nào đó có thể đặt được viên đá lên.

Nhưng bà cụ này thì lại không giống, bà cụ là người thôn mình, mọi người đều biết gốc biết rễ đối với bà ấy, biết bà ấy sẽ không gạt người

“Lúc trước rất mơ hồ, tôi vẫn luôn cảm thấy là trò gạt người, nhưng bây giờ xem ra, hình như là thật rồi?!"

"Cũng không nhất định, mặc dù bà cụ đặt đá lên, nhưng bà ấy là cầu Bồ tát phù hộ tìm được gà của mình, tôi cảm thấy chuyện này còn vô căn cứ."

"Sân sau của bà cụ này, tôi và lão nhị ngồi canh hai buổi tối, đầu mũi tràn đầy mùi thối của phân gà, muỗi cũng rất nhiều, thoa nửa bình dầu thơm đuổi mũi, ngay cả cọng lông của kẻ trộm cũng không nhìn thấy.”

Kim Hữu Tiền không để ý mấy lời này, sau khi cúp điện thoại, đầu tiên là đi vào trong miếu nhặt hai mảnh lá khô cầm trong tay, tiếp đó cúi người, nhỏ giọng nói với bà cụ ở bên cạnh, "Bà ơi."

Bà cụ từ từ ngẩng đầu lên nhìn cậu ta, "Chàng trai trẻ, có chuyện gì sao?"

"Có phải trong nhà bà có một cháu trai bốn tuổi, nhũ danh là "Cá Chạch", tên là Tôn Hào, gần đây bị đụng trúng thứ gì đó nên trên trán sưng lên một cục đúng không?" Kim Hữu Tiền nói tương đối chậm, nói lại một lần tình huống trong điện thoại Lạc Văn Thư nói cho bà cụ nghe.

Sau khi cậu ta nói xong, chỉ thấy trên khuôn mặt mang theo sự tang thương của năm tháng của bà cụ tràn đầy kinh ngạc. "Sao cháu biết được?"

"Đây là đại sư nói cho cháu biết, đại sư nói cháu trai Cá Chạch của bà bị gặp nguy hiểm, chẳng qua bà không nên hoảng hốt, đứa bé không có việc gì."

Bà cụ nghe cháu trai gặp nguy hiểm, chỗ nào còn nghe lọt lời sau đó, nhất thời hoảng hốt kêu lên, "Cá Chạch Nhỏ nhà bà thế nào?"

Giọng nói của Kim Hữu Tiền rất nhỏ, nhưng người xung quanh cũng cách không xa, rất nhanh đều nghe được nội dung của cuộc trò chuyện.

"Thật hay giả?"

"Tên của Tiểu Cá Chạch hình như là Tôn Hạo, không ai nói tôi cũng không nhớ nổi, cậu ta là một người ngoài mà lại biết, chắc chuyện này là thật đi?"

"Tôi nhớ trước khi chúng ta đi, Cá Chạch còn cùng với những đứa trẻ khác đi chơi, lúc này chỉ mới một lúc, không xảy ra chuyện gì đi?"

Người xung quanh bàn tán sôi nổi.

Cuối cùng là chủ nhiệm Vương đứng lên, "Thím La, thím đừng hốt hoảng, Cá Chạch Nhỏ khẳng định không có chuyện gì, thím xem thế này, trước tiên cháu đi về với thím nhìn thử, có được không?"

Bình thường một ít chuyện trong thôn, ví dụ như nhà này mất đồ, nhà kia có mâu thuẫn với nhà khác, những chuyện lẻ tẻ vụn vặt này, đều là chủ nhiệm Vương phụ trách xử lý, ông ấy làm việc kỹ lưỡng có trách nhiệm, mọi người đều rất tín nhiệm ông ấy.

Bà cụ nghe ông ấy nói như vậy, cũng hơi yên tâm một chút, "Vậy thì được, trở về nhà xem thử Cá Chạch của thím!"

"Thím đừng vội, đường đi chỗ này không tốt, cháu đỡ thím." Chủ nhiệm Vương vừa đỡ bà cụ đi ra ngoài, vừa nói với Kim Hữu Tiền, "Tiểu Kim, chú có thể gọi cháu như vậy không, có thể làm phiền cháu đi một chuyến với chúng ta không?"

Ông ấy đã lớn tuổi, những chuyện trải qua trong đời người cũng được xem như phong phú, vẫn luôn ở nông thôn này làm việc sinh sống, cũng gặp được không ít chuyện lạ, có một ít có thể miễn cưỡng nói được, nhưng có một ít tự ông ấy cũng không nói rõ ràng được.

Chủ nhiệm Vương cũng không thích đào sâu vấn đề, chỉ cần không ảnh hưởng quá lớn đối với người xung quanh, cứ để cho nó trôi qua.

Chuyện ngày hôm nay, mặc dù ông ấy không tin được, nhưng cũng không hoàn toàn xem thường.

Mới vừa rồi tin tức Kim Hữu Tiền tiết lộ, cũng không được xem là bí mật, đi vào trong thôn hỏi thăm một chút là biết, nhưng chủ nhiệm Vương rất chắc chắn, trừ lúc sáng ký hợp đồng đi đến chỗ ủy hội thôn ngồi một lát, trước kia thằng nhóc này hoàn toàn không vào trong thôn bọn họ.

Mà với thời gian lúc sáng, cũng không nói được hai câu với thôn dân.

Tất nhiên, những thứ này cũng có thể là người khác nói cho nghe, nhưng vòng một vòng như thế, chỉ vì lừa gạt một bà cụ lớn tuổi, nghèo khổ có chút tiền, vậy thật sự là không đáng giá.

"Chủ nhiệm gọi cháu như thế nào cũng được." Kim Hữu Tiền trả lời, "Chú và bà đi trước đi ạ, cháu đi nói với ba mẹ một tiếng, lập tức đuổi theo."

Từ lúc bắt đầu Kim Bình An và Tiền Tiểu Lệ đã chú ý đến, vào lúc này nghe được lời của Kim Hữu Tiền, vợ chồng hai người cũng muốn đi theo xem một chút, nhưng cuối cùng lý trí vẫn đè lại sự tò mò.

Mới vừa cầm được bùa bình an, vẫn nên an phận một chút đi.

Tuy nói chuyện này là đại sư để cho Kim Hữu Tiền đi làm, chắc sẽ không xảy ra chuyện gì, nhưng Tiền Tiểu Lệ vẫn dặn dò một câu, "Con cẩn thận một chút!"

Kim Hữu Tiền hơi gật đầu, vẫy tay với bà ấy, "Mẹ, con đi trước, làm xong sẽ trở về."

Sau đó bước cặp chân dài ra, chạy chậm một chút là có thể đuổi kịp hai người đi phía trước, cùng nhau đến chỗ đậu xe, ngồi trên chiếc xe công vụ cũ của thôn, chạy vào trong thôn.

Dọc theo đường đi Kim Hữu Tiền trải nghiệm được tài lái xe cuồng dã không kiềm chế được của chủ nhiệm Vương.

Chặng đường không đến mười lăm phút, cậu ta thiếu chút nữa bị say xe.

Lúc từ trên xe đi xuống, chỉ cảm thấy không khí bên ngoài vô cùng mát mẻ.

Lúc này, một trận tiếng cười đùa từ trong thôn truyền đến, nhìn sang, thì thấy mấy đứa bé đang đùa giỡn cười nói, chạy qua bên này.

Bình Luận (0)
Comment