Chủ nhiệm Vương kéo một đứa bé trong đó, hỏi, "Tủ Nát Nhỏ, Cá Chạch Nhỏ không đi chơi với các cháu sao?"
Thôn này nổi tiếng với phong cách đặc tên, truyền thừa suy nghĩ từ thế hệ trước, tên càng xấu càng dễ nuôi.
Đứa bé bị kéo lại, đen đen gầy gây, nhưng lại rất hoạt bát, nói chuyện cũng rõ ràng, "Nó về nhà rồi ạ."
"Thằng bé trở về nhà một mình sao? Đi bao lâu rồi?"
"Nó nói gà nhà mình chạy ra ngoài, phải đi bắt về, hình như là sau khi bác Lý lái xe đi ra ngoài một lát thì đã về nhà.”
Bác Lý chính là bí thư thôn, tính từ buổi sáng ông ấy và người nhà họ Kim ký hợp đồng nhậu thầu rồi đi ra chỗ thần miếu, Cá Chạch về nhà cũng đã hơn một tiếng đồng hồ rồi.
Nhất thời chủ nhiệm Vương cảm thấy tình huống không đúng lắm.
Bởi vì chuyện lạ Nhà họ Tôn, chính là có liên quan đến gà, hơn nữa trong nhà cũng không có gì chơi cả, Cá Chạch đang là tuổi ăn tuổi chơi, trừ ăn cơm ngủ ra, hoàn toàn không ở nhà được, không thể nào về lâu như vậy còn chưa ra ngoài chơi.
Vì vậy ông ấy để cho Kim Hữu Tiền đỡ bà cụ, mình thì về Nhà họ Tôn nhìn thử tình huống một chút.
Đến nhà nhìn thử, cửa nhà mở, nhưng bên trong ngoài nhà, trước nhà sau nhà, tìm khắp nơi, không thấy một bóng người.
Lại đi đến sân sau đếm gà, mấy bảy tám con.
Lúc này Kim Hữu Tiền và bà cụ cũng đã đi đến.
"Chủ nhiệm, Cá Chạch Nhỏ nhà thím đâu? Có ở nhà hay không?" Bà cụ lo lắng hỏi.
Chủ nhiệm Vương lắc đầu, "Không thấy."
Mắt thấy bà cụ lo lắng sắp khóc, ông ấy vội vàng trấn an, “Thím La, thím đừng hoảng hốt, trước đó không phải Tiểu Kim có nói với thím, trong điện thoại đại sư có nói Cá Chạch Nhỏ không có việc gì sao. Đúng không Tiểu Kim?"
Kim Hữu Tiền hơi gật đầu, "Bà ơi, đại sư có nói với cháu, chúng ta từ sân sau này của bà đi vào trong núi, lập tức có thể tìm được Cá Chạch Nhỏ."
"Vậy nhanh đi nhanh đi, đi tìm Cá Chạch Nhỏ nhà bà!" Bà cụ nghe vậy, mở miệng thúc giục, đi thẳng ra sân sau.
Chủ nhiệm Vương vội vàng đỡ bà cụ.
Kim Hữu Tiền cũng đi theo.
Thôn Thượng Dung, toàn bộ thôn đều bị dãy núi bao vây chính giữa.
Mà nhà của bà cụ, lại ở phía ngoài nhất của thôn, sau lưng chính là dãy núi liên miên rộng lớn.
Mặc dù thời gian đã dần dần vào thu, nhưng ở bên trong rừng núi, cây cối vẫn phát triển vô cùng.
Chủ nhiệm Vương đỡ bà cụ đi vào trong không được mấy bước, đã không còn đường nữa, dõi mắt nhìn lại, cỏ dại còn cao hơn người, cây mây và dây leo rậm rạp um tùm.
Vì vậy ông ấy quay đầu nhìn Kim Hữu Tiền.
Thật ra Kim Hữu Tiền cũng không biết, trong điện thoại Lạc Văn Thư cũng không nói tỉ mỉ về chuyện này, chỉ nói sẽ có thứ dẫn đường cho bọn họ.
"Chủ nhiệm, trước mặt..." Kim Hữu Tiền còn đang suy nghĩ có nên gọi điện thoại cho đại sư hỏi một chút không, bỗng nhiên thấy cảnh sắc trước mắt xảy ra thay đổi.
Đám cỏ dại tách ra hai bên, dây leo và dây mây tự động di chuyển đi chỗ khác, núi rừng nhiều nằm không ai đặc chân, bỗng nhiên xuất hiện một con đường mòn miễn cưỡng đủ một người đi, nhìn không thấy rõ điểm cuối.
"Tiểu Kim, chuyện này...?" Chủ nhiệm Vương tự nhân mình có kiến thức rộng rãi, nhưng lần đầu tiên ở gần nhìn thấy chuyện ly kỳ như thế, nhất thời có chút khiếp sợ, nhìn Kim Hữu Tiền, muốn chờ cậu giải thích.
"Không sao, chúng ta đi theo đường này đi vào là được." Kim Hữu Tiền vẫn tương đối bình tĩnh.
Nhưng trên thực tế, chờ sau khi chủ nhiệm Vương xoay người, cậu ta lập tức nhẹ nhàng sờ bùa bình an đeo trong cổ áo.
Không phải cậu ta không tin Lạc Văn Thư, đại sư nói không sao nhất định là không sao, nhưng chuyện này không mâu thuẫn với chuyện cậu ta sợ hãi, giống như là xem phim kinh dị, bạn biết tất cả mọi thứ đều là giả, nhưng vẫn không làm bạn bớt bị dọa đến la hét thất thanh được.
Ba người đi theo con đường mòn quỷ dị vào sâu bên trong núi, sức khỏe của bà cụ không tốt, có chút theo không kịp, Kim Hữu Tiền lập tức ngồi xuống, cõng bà cụ tiếp tục đi.
Cũng không biết đi vào rừng bao lâu, bỗng nhiên thấy phía trước có một bụi cây rậm rạp chặn lại đường đi, còn có tiếng ồn ào truyền đến từ bên trong, cỏ dại xung quanh cũng lay động, giống như có vậy gì ở chỗ đó, lúc nào cũng có thể xông ra.
Chủ nhiệm Vương và Kim Hữu Tiền cũng không đến gần thêm, đứng tại chỗ cẩn thận nhìn.
Bọn họ cũng không nhìn ra manh mối gì, trái lại, phát hiện lúc con đường bị chặng, quay đầu chỉ thấy một mảnh cỏ dại bụi cây cao rậm rạp, chỗ nào còn có bóng dáng của con đường lúc nãy.
Hai người hoảng sợ trong lòng, mà bà cụ trên lưng Kim Hữu Tiền chỉ lo lắng cho cháu trai của mình, "Cá Chạch Nhỏ --- Cá Chạch Nhỏ ----"
Bà cụ kêu nhũ danh của cháu trai, giọng nói khàn khàn, thậm chí còn không to bằng tiếng gió thổi cỏ lay bên trong rừng núi.
Nhưng lại không ngờ được, sau lùm cây cản đường ở trước mặt, truyền đến tiếng đáp lại.
"Ở... Trong... Này... Ở ... Trong... Này..."
Không phải tiếng của trẻ con, thậm chí cũng không giống tiếng của con người, giọng nói lộ ra chút sắc nhọt kỳ quái, đứt quãng, hư vô mờ mịt, giống như là một loại yếu ớt không có sức, lại giống như không biết nói chuyện.
Chủ nhiệm Vương và Kim Hữu Tiền càng không dám lại gần.
Bà cụ nóng lòng tìm cháu, cũng tìm lại được một chút lý trí.
Lúc ba người do dự không biết làm sao, điện thoại của Kim Hữu Tiền run lên.
"Đại sư!" Cậu ta nhanh chóng nghe điện thoại.
"Thứ các người muốn tìm ngay ở phía trước." Ở trong điện thoại, Lạc Văn Thư chỉ điểm bước tiếp theo nên làm cái gì, "Giọng nói kia không có ác ý, nó chỉ muốn dẫn các người đi qua mà thôi."