Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 137

Chương 137 -
Chương 137 -

Mới vừa rồi Kim Hữu Tiền còn sợ hãi, nhưng giờ phút này nói chuyện điện thoại với Lạc Văn Thư, nghe tiếng nói chuyện truyền từ đầu bên kia của cô, bỗng nhiên cậu ta không còn sợ nữa.

"Chủ nhiệm, cháu đi phía trước nhìn một chút." Cậu ta vừa nói, vừa để bà cụ xuống, để cho chủ nhiệm Vương đỡ, mình thì vừa nghe điện thoại, vừa đi đến phía trước, đến trước lùm cây, đưa tay gạc cỏ dại cản đường, phát hiện hai bên trái phải có thể đi vòng qua, lại đi mấy bước, thì sẽ đến một chỗ đất trống trong rừng.

Từng tầng lá cây khô rơi xuống đất, chân đạp lên có một loại cảm giác xốp mềm.

Một đứa bé bốn năm tuổi, hơi gầy, đang nằm nghiêng chính giữa mảnh đất trống.

Từ chỗ của Kim Hữu Tiền nhìn sang, chỉ thấy được nửa gương mặt, đaung nhắm mắt lại, sắc mặt và môi có chút tái nhớt, nhìn kỹ thì ngực đang phập phồng, nhưng hình như hô hấp có chút dồn dập, tình huống không được tốt lắm.

"Đại sư, có một đứa bé, trên trán có một cục u, chắc là Cá Chạch Nhỏ!!"

Kim Hữu Tiền nói tình huống cho Lạc Văn Thư, vừa quay đầu kêu về phía bên kia lùm cây, "Chủ nhiệm, tìm được Cá Chạch Nhỏ, chú dẫn theo bà từ bên cạnh lùm cây vòng qua đây đi!"

"Mở loa ngoài." Lạc Văn Thư nói.

Kim Hữu Tiền lập tức làm theo.

"Ngươi đi ra." Giọng nói của Lạc Văn Thư vẫn bình tĩnh như bình thường.

Nghe nói như vậy, Kim Hữu Tiền hơi sững sốt, hiển nhiên lời này không phải nói cậu ta, cũng sẽ không phải là chủ nhiệm Vương và bà cụ, cho nơi chỗ này còn có một người khác?

Hay là thứ gì... khác?

Nghĩ đến chỗ này, Kim Hữu Tiền chỉ cảm thấy trên tay nổi da gà.

"Ta nói lần cuối cùng, đi ra, ta có thể cứu ngươi và đứa trẻ này."

Cô vừa mới nói xong lời này, chủ nhiệm Vương đỡ bà cụ đi đến, xa xa thấy cháu trai nằm trên đất không nhúc nhích, nhất thời bà cụ vô cùng hoảng hốt, tiếng gọi mang theo tiếng nức nở, "Cá Chạch! Cá Chạch Nhỏ!"

Bà ấy vừa kêu, vừa lảo đảo chạy đến.

Cùng lúc đó, bên trong lùm cây cản đường mới vừa rồi, cũng xông ra một bóng đen, tốc độ rất nhanh, nhào đến bên cạnh đứa bé trước một bước.

Ba người giật mình tại chỗ, nhìn kỹ lại là một con chồn vàng, thân thể nhỏ dài, từ đầu đến đuôi dài gần một mét, nhìn lớn vô cùng.

Nó đứng bên cạnh đứa bé, trên đầu đội một cái nón lá rách, không biết lấy được từ chỗ nào.

Không biết phải hình dung gương mặt của nó như thế nào, rõ ràng chỉ là một khuôn mặt của động vật bình thường, nhưng nhìn lâu, lại mơ hồ cảm thấy có mấy phần giống như người, vô cùng quỷ dị, làm cho người ta cảm thấy không thoải mái.

"Đại sư, có một con chồn..." Kim Hữu Tiền hồi phục lại tinh thần, chuẩn bị báo cáo tình huống cho Lạc Văn Thư.

"Tôi biết." Lạc Văn Thư cắt đứt lời của cậu ta, "Trước tiên cậu đặt mảnh lá khô nhặt ở trong miếu vào chỗ ngực của Cá Chạch Nhỏ."

Kim Hữu Tiền dựa theo chỉ thị của cô, đi đến, ngồi xuống bên cạnh Cá Chạch Nhỏ, từ trong túi quần lấy ra mảnh lá cây kia, từ cổ áo của đứa bé, nhét vào chỗ ngực.

Trong thời gian này, tầm mắt của Kim Hữu Tiền, hoàn toàn không bị mình khống chế, rõ ràng nghĩ phải tránh, nhưng lại không tự chỗ nhìn về phía con chồn vàng ở bên cạnh.

Bỗng nhiên, cậu ta nghe được giọng nói rất yếu ớt lúc trước, truyền từ con chồn vàng kia.

"Ngươi... Cảm thấy..."

Cùng lúc đó, trong điện thoại truyền ra tiếng của Lạc Văn Thư, "Câm miệng của ngươi lại, nếu dám còn nói một chữ nào, ta sẽ mặc kệ ngươi."

Giọng nói như đến từ cõi âm lập tức biến mất.

Kim Hữu Tiền gào thét trong lòng: Không hổ là đại sư!

"Cậu đi nói với bà cụ bên cạnh, để cho bà ấy một tay cầm mảnh lá cây mà cậu đưa lúc trước, đặt sát vào vị trí ở ngự , tay khác thì kéo tay của Cá Chạch Nhỏ." Lạc Văn Thư tiếp tục chỉ điểm.

Vì vậy Kim Hữu Tiền và chủ nhiệm Vương, dùng một ít thời gian, mới làm xong công việc chuẩn bị thay cho bà cụ.

"Đại sư, tiếp theo làm thế nào?" Kim Hữu Tiền hỏi.

"Chờ một lát chồn vàng kia sẽ thảo phong * với bà cụ, hỏi bà ấy nó có giống người hay không, cậu để cho bà cụ nói giống là được. Cậu và chủ nhiệm Vương đi đến bên ngoài chỗ đất trống, nhắm mắt lại không nên nhìn.”

*Thảo phong: Trong truyền thuyết có một ít động vật tu luyện đến trình độ nhất định muốn đột phá bình cảnh, sẽ tìm một cơ hội hỏi loài người, nếu nhận được câu trả lời khẳng định, pháp lực sẽ tăng cao, ngược lại pháp lực sẽ biến mất.

Ở bên cạnh chủ nhiệm Vương nghe nói như thế, không nói hai lời xoay người rời đi.

Từ lúc đi đến con đường này, ông ấy ngày càng tin phục đối với đại sư trong miệng của Kim Hữu Tiền.

Sau khi Kim Hữu Tiền từ từ dặn dò bà cụ hai câu, cũng lui ra bên ngoài mảnh đất trống, trực tiếp nhắm mắt lại.

Mắt không nhìn thấy, trong nháy mắt thính giác trở nên nhạy bén hơn.

Gió thổi qua núi rừng, cỏ cây lá cây vang lên tiếng xào xạc, hình như xa xa còn có tiếng nước chảy, tiếng chim hót ríu rít, truyền đến.

Bỗng nhiên tiếng nói giống như truyền từ cõi âm lại vang lên, "Ngươi... Nói... Ta... Có giống... Người... Không...?"

Sau khi tiếng nói này vừa dứt, qua rất lâu không có tiếng trả lời, Kim Hữu Tiền thiếu chút nữa không nhịn được mở mắt nhìn thử tình huống, mới nghe được một tiếng già nua đáp lại, "... Giống."

Trong nháy mắt, vốn dĩ núi rừng yên tĩnh lại có một trận gió mạnh thổi đến.

Cỏ cây lay động, lá bay phất phới, cùng với lá khô bị gió thổi cuốn lên không trung, xoay tròn từng vòng trong mảnh đất trống.

"Đại sư... Tôi... Có chút tò mò." Kim Hữu Tiền nhỏ giọng nói.

Rất nhiều người cũng sẽ mâu thuẫn như thế, sợ nhưng vẫn muốn nhìn, nếu nhìn thì lại rất sợ.

"Có thể mở mắt được rồi." Lạc Văn Thư nói ở trong điện thoại.

Vì vậy Kim Hữu Tiền lập tức mở mắt ra, chỉ thấy bên trong lá cây bay múa đầy trời, hình như bóng dáng chồn vàng đang không ngừng trở nên cao lớn, vượt xa dáng người lúc nãy của nó.

Hơn nữa cứ cảm thấy hư hư thật thật.

Đặc biệt hơn chính là khuôn mặt, trước đó nhìn lâu mới hốt hoảng cảm thấy có chút giống người, giờ phút này cảm giác đó đặc biệt mãnh liệt, chỉ cần liếc mắt nhìn qua, rõ ràng vẫn là chồn vàng, nhưng trong lòng sẽ cảm thấy, đó chính là khuôn mặt của một người!

Bình Luận (0)
Comment