"Đại sư, đây là xảy ra chuyện gì?"
Kim Hữu Tiền không nhịn được hỏi.
"Động vật trong núi thành tinh mà thôi." Lạc Văn Thư đơn giản nói chuyện xảy ra cho cậu ta.
---
Con chồn vàng này đã sinh sống rất nhiều năm bên trong mảnh núi rừng này.
Mấy năm trước gặp được một kỳ ngộ đặc biệt, để cho nó sinh ra linh trí, có ý thức của mình.
Từ đó về sau, nếu ban đêm có trăng sáng, nó sẽ tìm một chỗ trống trải, tắm ánh trăng tu hành.
Mặc dù không đúng cách, nhưng trường kỳ đắm chìm vào ánh trăng, cũng thu nạp được một ít linh khí trong trời đất, làm cho nó ngày càng thông minh, tuổi thọ cũng lâu hơn chồn vàng bình thường.
Nhưng tuổi thọ của loài vật này, cũng chỉ là một hai mươi năm, tăng gấp đôi cũng chỉ là bốn mươi năm mà thôi.
Mảnh trời đất này linh khí mỏng manh, nó lại không có phương pháp tu hành, thời gian bốn mươi năm chỉ chớp mắt đã trôi qua.
Trước đó vài ngày, gà bị mất của bà cụ, cũng chính là con chồn vàng này trộm.
Bởi vì nó đã rất già, mặc dù có mấy phần linh tinh, nhưng cơ thể già nua yếu ớt, cũng rất khó bắt đủ con mồi.
Dưới tình huống đó, nó tình cờ phát hiện, dưới chân núi có một nhà nuôi gà.
Già đình này chỉ có một bà cụ và một đứa bé, không có cách nào uy hiếp được nó.
Vì vậy trong ba đêm liên tiếp nó đều đi trộm gà.
Ngày thứ tư, vốn dĩ nó định tiếp tục đi trộm, nhưng phát hiện có hai thanh niên trai tráng canh ở chỗ đó, sau khi do dự mãi, nó quay trở lại rừng.
Ngày thứ năm hai người kia vẫn canh ở chỗ đó, nó tiếp tục trốn.
Ngày thứ sáu thấy người trông coi đã đi rồi, nó lại tiếp tục đến trộm gà.
Dựa vào đồ ăn trộm được, nó có thể lấp no bụng, nhưng trong lòng biết rõ, nó không sống lâu được nữa.
Vì vậy nó bí quá hóa liều.
Mà sáng sớm hôm nay, rất nhiều người trong thôn Thượng Dung đều đi ra ngoài.
Gia đình dưới chân núi này, bà cụ cũng đã đi ra ngoài, chỉ có đứa bé đang chơi đùa ở gần đó.
Giống như trời cao đang cố ý tạo cơ hội cho nó vậy.
Nó gần như dùng hết sức, mới lừa gạt đứa bé đi vào trong núi, đầu tiên là dụ dỗ mê hoặc dẫn đứa bé đi khắp nơi, lượm rất nhiên nấm quý hiếm, chờ xong hết rồi, thì đội một chiếc nón lá nhặt được, núp ở phía sau rừng cây, hỏi đứa bé, nó có giống người hay không.
Cá Trạch Nhỏ chỉ mới là đứa bé bốn tuổi, suy nghĩ còn rất mơ hồ không rõ, lúc chồn vàng hỏi câu này, cậu bé đang buồn rầu không biết làm cách nào mang nhiều nấm như vậy về nhà, cũng không suy nghĩ nhiều, thuận miệng trả lời, "Giống".
"Sau khi động vật trong núi tu hành đến trình độ nhất định sẽ phải thảo phong, sau đó cuối cùng chính là độ kiếp."
"Dưới tình huống bình thường, cho dù Cá Trạch Nhỏ có nói "Giống" cũng không có tác dụng gì."
"Bởi vì con chồn vàng này cũng chỉ có linh trí, gần như không có một chút tu vi nào, lại muốn bí quá hóa liều đi một bước này, cuối cùng không chỉ không thành công, trái lại còn làm hại mình và Cá Trạch Nhỏ."
Tính mạng của chồn vàng trói buộc với Cá Trạch Nhỏ.
Mà nó rất nhanh phải chết.
Nếu như Lạc Văn Thư không ra tay ngăn cản, tối hôm nay, chồn vàng sẽ chết, đến lúc đó Cá Trạch Nhỏ cũng khó giữ được tính mạng.
Cô để cho Kim Hữu Tiền nhặt hai mảnh lá ở trong miếu dính chút khí tức của thần, một mảnh đặt lên người Cá Trạch Nhỏ, một mảnh giao cho bà cụ.
Hai người này có huyết mạch tương liên, liên lạc giữa mảnh lá khô sẽ càng trở nên chặt chẽ, mượn khí tức của thần ẩn chứa bên trong, lại thảo phong cho con chồn vàng này.
"Mạng này của ngươi, là do ta cứu lại." Lạc Văn Thư nói.
Chỉ thấy chồn vàng khép chi trước lại, bắt chước động tác chắp tay của con người, "Vâng, cảm ơn Thượng thần đã cứu mạng."
"Đồng thời, ngươi cũng thiếu một phần nhân tình của hai người này."
"Xin Thượng thần phân phó."
“Trước hết ngươi phải trả hết ân tình cho bọn họ, đến lúc đó thì đến miếu Nguyên Phúc ngoại ô phía Nam, đợi nghe sai bảo."
"Vâng, Thượng thần."
"Chuyện đã giải quyết, ba người dẫn đứa bé về đi, rất nhanh cậu bé sẽ tỉnh lại, trong khoảng thời gian này thân thể sẽ có một chút yếu ớ, nhưng sẽ không sao."
Lạc Văn Thư nói xong, lập tức cúp điện thoại.
Vẻ mặt chủ nhiệm Vương còn có chút mờ mịt, giống như vẫn còn trong mơ, có chút không phản ứng kịp.
"Chủ nhiệm, phiền chú ôm Cá Trạch Nhỏ, cháu lại cõng bà cụ xuống núi."
Kim Hữu Tiền nói.
Lúc này chủ nhiệm Vương mới phục hồi lại tinh thần, đang định hành động, bỗng nhiên nghe được chồn vàng nói chuyện rõ ràng lớn tiếng hơn lúc trước, "Nấm Cá Trạch Nhỏ nhặt ở bên kia, phiền hai người cùng mang về đi."
Chủ nhiệm Vương và Kim Hữu Tiền nhìn nhau, trong mắt đều là sự kinh ngạc, nhưng vẫn đi qua cầm lấy.
Một lát sau, hai người cầm đồ, một người cõng bà cụ, một người ôm đứa bé, vòng qua lùm cây ở phía trước, đã thấy được con đường mòn mà bọn họ đi vào lại xuất hiện.
Hai người đi lên con đường mòn một trước một sau.
Chồn vàng dáng người khổng lồ, đi theo phía sau không xa không gần, vẫn đi theo cho đến khi bọn họ đi ra rìa của vùng núi, mới xoay người phóng vào bụi rậm um tùm, không thấy bóng dáng.
Sau khi cùng chủ nhiệm Vương đưa bà cụ và cháu trai của bà ấy về nhà, Kim Hữu Tiền lập tức ngồi trên bậc đá ở cửa thở dốc,
"Cực khổ cho cháu rồi Tiểu Kim." Hơi thở của chủ nhiệm Vương cũng không quá thông thuận, dù sao cũng là người sắp 50 tuổi, đi đến đi về trong núi, lúc quay về còn cõng một đứa con nít, đúng là hơi có chút mệt.
Ông ấy vừa nói vừa đưa cho Kim Hữu Tiền một lý nước lạnh, hình vẽ ở mặt ly gần như đã bị mài mòn không nhìn thấy gì, hiển nhiên đã dùng được mấy năm, nhưng ly vẫn rất sạch sẽ, có thể thấy chủ của nó là một người sạch sẽ.
"Nhà không có gì, uống tạm." Chủ nhiệm Vương cũng bưng một ly nước, uống một ngụm, tùy tiện ngồi bên cạnh.
"Không vất vả, bà cụ rất gầy, gầy đến mức làm cho cháu đau lòng, là sức của cháu hơn yếu mà thôi." Kim Hữu Tiền có chút ngượng ngùng, sau khi nhận lấy ly nước thì nói "cảm ơn".
"Đúng rồi, chủ nhiệm, trước đó... thứ dụ dỗ Cá Chạch đi vào, chỉ cho cậu bé tìm một đống nấm, lúc trở về còn cố ý để cho chúng ta mang ra ngoài, vậy nấm rất đáng tiền sao?" Kim Hữu Tiền chợt nhớ đến chuyện này, tò mò hỏi một câu.