Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 139

Chương 139 -
Chương 139 -

Cậu ta không mấy hứng thú đối với đồ ăn làm từ nấm, hơn nữa nguyên liệu tươi được hái trong núi và nguyên liệu được chế biến biến thành đồ ăn bưng lên bàn, hoàn toàn là hai hình dạng khác nhau, cho nên cậu ta hoàn toàn không nhận ra.

"Cái đó à, là rất đáng tiền, loại nấm mọc hoang này, cầm ra ngoài có thể bán được hơn một ngàn tệ hoặc hai ngàn tệ một cân." Chủ nhiệm Vương nói đến chuyện này, trên khuôn mặt tràn đầy nếp nhăn lộ ra nụ cười, "Chúng ta mang về, chắc là hơn hai cân, quay đầu chú liên lạc với người mua, lại đưa tiền cho thím La, cũng gần có thể bổ sung tổn thất bị mất gà.”

Mặc dù quá trình có chút khúc chiếc, nhưng kết quả tốt, đứa bé không sao, tổn thất cũng được bổ sung vào.

Kim Hữu Tiền nghe vậy suy nghĩ một chút, nói, "Bà nội của cháu cũng rất thích ăn nấm, chủ nhiệm, chú cũng không cần phiền phức, trực tiếp bán cho cháu, vừa vặn gần đây cháu không có đến thăm bà nội, mang chút quà cho bà ấy."

Chủ nhiệm Vương có chút bất ngờ, "Tiểu Kim, cháu muốn mua sao? Cũng được, vậy bán rẻ cho cháu, cho một ngàn rưỡi tệ một cân là được, chú đi lấy cân cân một chút."

"Không cần không cần." Kim Hữu Tiền gọi ông ấy lại, "Bán hai ngàn tệ theo như bình thường đi ạ, cháu đi đến chỗ khác mua cũng là như vậy, còn không nhất định có thể mua được nấm rừng chính tông nữa."

"Di động của bà cụ có thể nhận tiền không? Hoặc là thẻ ngân hàng cũng được, nếu quả thật không được, chờ một lát cháu trở về lấy chút tiền mặt."

Một lát sau, Kim Hữu Tiền xách theo hơn hai cân nấm dại, ngồi xe cộng vụ cũ của chủ nhiệm Vương, trở lại thần miếu.

Sau đó lại qua mấy tiếng đồng hồ, Lạc Văn Thư nhận được hơn một cân nấm rừng, và một con gà nhà nuôi.

Cái trước là Kim Hữu Tiền đưa, cái sau là quà cảm ơn của bà La.

Lạc Văn Thư cũng không khách khí, để cho Lạc Tinh Dữ nhận lấy, nói cảm ơn với Kim Hữu Tiền.

Kim Hữu Tiền còn mang nấm rừng cho bà nội, rất nhanh đã đi.

"Mẹ, cái này làm thế nào?" Lạc Tinh Dữ đóng cửa lại, chỉ vào túi nilon cạnh cửa, có một lỗ nhỏ ở đó, cái đầu của con gà đã chui ra.

Mặc dù không quá hiểu rõ về Lạc Văn Thư, nhưng dựa vào sự quan sát trong khoảng thời gian này, Lạc Tinh Dữ cảm thấy mẹ chắc là người không biết nấu cơm hoặc không thích nấu cơm.

Mà trước mắt cậu bé cũng chỉ có thể nấu được mì sợi, nguyên liệu nấu ăn Kim Hữu Tiền đưa đến cũng vượt qua phạm vi năng lực của cậu bé.

Lạc Văn Thư không hề nghỉ ngơi, nói, "Cầm đi, hôm nay cọ cơm tối ở nhà Bằng Bằng.

"Vâng!" Lạc Tinh Dữ đáp một tiếng, một tay cầm nấm rừng, một tay cầm túi nilong, mở cửa đi lên lầu.

Lạc Văn Thư cũng đứng lên từ ghế nằm, mang dép không nhanh không chậm đi theo sau.

Gần tối ngày hôm nay, mùi thơm của nồi lầu gà hầm nấu, từ cửa sổ nhà họ Phương bay ra.

---

Buổi tối tám giờ.

Lạc Văn Thư dẫn theo Lạc Tinh Dữ, ở phòng khách ngồi trên đệm yoga tĩnh tọa tu hành.

Vốn dĩ cô đang nhắm mắt, bỗng nhiên mở mắt ra, xuyên qua cửa sổ, nhìn về phía trời đất xa xôi kia.

Đúng lúc thấy chân trời bỗng nhiên có một tia chớp, xé ngang bầu trời đêm, chợt lóe rồi biến mất.

Lạc Văn Thư thu hồi tầm mắt lại, đánh thức Lạc Tinh Dữ đang tiến vào trạng thái kỳ diệu ở bên cạnh, "Chúng ta đi xem náo nhiệt trước, trở lại lại tiếp tục."

Trong mắt Lạc Tinh Dữ có chút mê mang, nhưng vẫn theo bản năng gật đầu một cái.

Lạc Văn Thư dắt tay cậu bé, dùng ấn tín mở quỷ môn ra, mượn đường U Minh, một lát sau đã đến một chỗ khác trong thành phố.

Trước mắt là một biệt thự kiểu Trung Hoa, diện tích khá lớn, hoàn cảnh xung quanh thanh tịch và đẹp đẽ, bên trong cảnh vật xinh đẹp, nước chảy vườn quanh, có thể nói là nguy nga lộng lẫy.

Tòa biệt thự này, lớn thì từ cách đặt bố cục, nhỏ thì các vật bày bên trong, có thể nói am hiểu vô cùng về thuật phong thủy.

Hình như có chút tác dụng, bởi vì mấy chục năm trước, chủ nhà này đúng là xuôi gió xuôi nước, vinh hoa phú quý, người người ao ước.

Nhưng hôm nay cũng chỉ còn lại một cổ thi thể cả người bị cháy đen, tử trạng vô cùng thê thảm.

Lạc Văn Thư dắt Lạc Tinh Dữ đi đến, dứng dưới mái hiên, nhìn linh hồn đang trôi lơ lửng bên cạnh thi thể cháy đen.

Linh hồn đó cũng đang nhìn bọn họ.

“Phó tiên sinh." Lạc Văn Thư lạnh nhạt gọi.

Người chết là Phó tiên sinh, là tia chớp lúc trước Lạc Văn Thư nhìn thấy đánh về phía ông ta.

Chuyện của nhà họ Đường bị lộ ra đã có một đoạn thời gian, ông ta tự biết mình khó thoát khỏi cái chết, nhưng lại không tính được rốt cuộc khi nào sẽ chết, lấy cách nào để chết.

Đến tuổi này của ông ta, người bình thường đã xem nhẹ chuyện sống chết, nhưng Phó tiên sinh là người tu hành, lại thêm tu vi không tầm thường, làm nhiều chuyện theo dõi thiên cơ, khó tránh khỏi có chút không cam lòng.

Vì vậy trong đoạn thời gian tiếp theo, gần như đều chìm trong trạng thái hoang mang lo lắng.

Tối hôm nay, bỗng nhiên ông ta có cảm giác, vội vàng đứng dậy đi tới trong sân, gần như chân trước mới vừa bước ra, chỉ thấy ánh sáng chớp lóe trên bầu trời, một tia chớp không báo trước đánh xuống đỉnh đầu của ông ta.

Sự sợ hãi lo lắng trước cái chết, sau khi cái chết rơi xuống lại trở nên rất bình thản.

Phó tiên sinh tự nhận mình đã nghĩ thoáng, nhưng rất nhanh đã phát hiện, trong đạo tia chớp kia có một huyền cơ. Sau khi bổ vào người, một trận thống khổ tội cùng tấn công đến, gần như là nằm trong phạm vi chịu đựng của ông ta, để cho ông ta thống khổ nhưng không mất đi ý thức, thừa nhận rõ ràng sự đau đớn xâm nhập.

Có thể nói là một giây như một năm.

Rốt cuộc khi cổ thân thể già nua này không chống đỡ được nữa, ông ta nghênh đón cái chết.

Nhưng ông ta còn chưa thở phào nhẹ nhõm đã phát hiện tia chớp quỷ dị kia, vẫn dây dưa với linh hồn của ông ta, mang đến một loại đau đớn kịch liệt khác.

Bình Luận (0)
Comment