Giờ phút này, Phó tiên sinh chợt nhớ đến, nhiều năm trước, sư phụ nhận ông ta làm đệ tử, trước khi dẫn ông ta vào cánh cửa tu hành có nói.
"... Trường Ninh à, con phải nhớ kỹ một câu này, chuyện theo dõi thiên cơ, có thể được, nhưng phải có mức độ, mà điều khiển số mệnh, tuyệt đối không thể đụng vào, nếu đụng vạn kiếp bất phục."
Khi mới tiến vào cánh cửa tu hành, Phó tiên sinh chỉ cảm thấy giống như đi vào một thế giới mới, chờ đợi ông ta đi vào thăm dò chinh phục và khám phá.
Ông ta tuân thủ lời dạy bảo của sư phụ, duy trì sự kính sợ đối với trời đất.
Nhưng theo thời gian thay đổi, tu vi của ông ta không ngừng tăng lên, phần kính sợ trong lòng kia, dần dần nhạt đi.
Kết quả hôm nay của ông ta, đã ứng với lời sư phụ nói.
Đáng tiếc hôm nay nhớ lại, cũng không có lợi ích gì.
"Cô... Cô Lạc." Phó tiên sinh đau đớn vặn vẹo, khó khăn chắp tay với cô, trên hư ảnh linh hồn, một tia chớp quấn quanh.
"Làm phiền...."
Vốn dĩ rất nhiều tiểu quỷ của Xuân Sơn, đều mang lòng kiêng kỵ đối với ông ta, lúc này bộ dạng ông ta lại như vậy, sợ rằng không có tiểu quỷ nào chịu đến dẫn ông ta đến U Minh.
Vốn tưởng rằng, từ quỷ môn đi ra, sẽ là vị Vô Thường đại nhân gặp ở sân thượng của tòa nhà cũ nát lúc trước, nhưng không nghĩ đến là cô Lạc thần bí không biết là ai.
Lại nói lực lượng mở ra quỷ môn lần này, hơi đặc biệt, đó là lực lượng thuộc về ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian.
Trước mặt Phó tiên sinh là người phụ nữ trẻ tuổi dung mạo xinh đẹo, khí chất đặc biệt, trong lòng lại rất khiếp sợ, trẻ như vậy đã là Hành Tẩu Nhân Gian, ông ta sống nhiều năm như thế, cũng là lần đầu tiên nhìn thấy.
Như vậy càng lộ ra sự buồn cười ngạo mạng lúc trước của ông ta, không biết mảnh trời đất này lớn bao nhiêu, ếch ngồi đáy giếng, nhìn từ miệng giếng thấy được một mảnh bầu trời, lại cảm thấy mình là giỏi nhất.
"Thật ra tôi chỉ là đến xem náo nhiệt mà thôi." Lạc Văn Thư dựa vào cây cột dưới mái hiên, lạnh nhạt nói.
Phó tiên sinh nghe vậy, cẩn thận quan sát vẻ mặt của cô, thấy sự giễu cợt trong ánh mắt của cô, cũng biết là cô nói thật, đúng là đến xem náo nhiệt.
Vốn dĩ ông ta nên tức giận, nhưng đã đến bước nay, ông ta không xứng để tức giận, chỉ có thể cười khổ.
"Tiểu quỷ ở chỗ này đúng là rất kiêng kỵ ông nha, lâu như vậy, cũng không có người nào đến, xem thử một chút." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện vừa nghĩ đến bình thường nếu có người chết Tạ Phỉ sẽ đến câu hồn rất nhanh, nhưng vào lúc này đến lượt một linh hồn có chút đặc biệt, lại không thấy bóng dáng, cũng không biết đang làm gì.
"Cũng được, tôi sẽ tiễn ông một đoạn được, chẳng qua ông phải thuận tiện giúp tôi mang hai thứ xuống đó.” Lạc Văn Thư nói.
Phó tiên sinh nghe nói như vậy, cũng không suy nghĩ nhiều.
Mặc dù Hành Tẩu Nhân Gian có tín vật của Vô Thường giới U Minh, nhưng muốn mở quỷ môn, vẫn không phải là chuyện dễ dàng.
Mảnh địa giới Xuân Sơn này đã bốn mươi năm không có người quản lý, cũng không biết ẩn giấu bao nhiêu quỷ quái tà ma, nếu gặp cái gì cũng mở quỷ môn đưa xuống, cho dù là người tu hành cường đại, sợ là cũng sẽ không chịu nổi.
Phó tiên sinh nghĩ như vậy, đã nghe Lạc Văn Thư nói, "Đi thôi."
Ông ta nghe tiếng, phục hồi lại tinh thần, nhìn sang.
Đi đôi với một trận gió lạnh lẽo, chỉ thấy quỷ môn loáng thoáng hiện lên ở không trung.
Lạc Văn Thư dắt Lạc Tinh Dữ, bước vào trước.
Phó tiên sinh chịu đựng đau đớn từ linh hồn, cũng đi vào theo.
Xuyên qua sương mù trong đất U Minh, trở lại nhân gian, đã đến trấn Thủy Dương của Xuân Sơn.
Còn về cụ thể là chỗ nào, Phó tiên sinh không biết.
Ông ta nghe được tiếng đứa bé vang lên, "Là bọn họ!?”
Lạc Tinh Dữ được Lạc Văn Thư cầm tay dắt đi đến, cậu bé thấy được chuồng heo kia, lập tức nhớ đến, còn có hai quỷ hồn bẩn thỉu bị ném ở chỗ này.
"Ừ." Lạc Văn Thư gật đầu một chút, trong mắt tràn đầy vẻ ghét bỏ.
Chủ yếu ngay từ đầu chỉ định đi xem náo nhiệt, chưa từng nghĩ đến chỗ này, nếu không, nói cái gì cô cũng phải mang khẩu trang và khăn tay dùng một lần.
Chẳng qua không sao, vận dụng linh lực, cũng có hiệu quả không khác nhau lắm.
Cô nghĩ như vậy, giơ tay làm pháp quyết, để một tầng linh lực bao phủ mình và Lạc Tinh Dữ, rồi sau đó mới đi đến hầm phân kia bắt hai quỷ hồn kia ra.
Vốn dĩ Phó tiên sinh còn đang khiếp sợ bởi độ xa xỉ dùng linh lực của Lạc Văn Thư, mặc dù đúng là không khí ở chỗ này không tốt, nhưng cũng không đến mức cần dùng linh lực để ngăn cách, hành động này thật sự quá xa xỉ.
Nhưng sau khi thấy hai quỷ hồn đi ra từ hầm phân, cả người ông ta đều cứng ngắc tại chỗ.
"... Trước đó cô nói, có thứ để cho tôi thuận tiện mang xuống, là... Hai người này?" Ông ta cẩn thận hỏi, trong lúc nhất thời không còn quan tâm đến đau đớn trong linh hồn nữa.
Ông ta thật sự khó tiếp nhận sự thật này.
Lại thấy Lạc Văn Thư gật đầu một cái, hời hợt nói: "Chính là bọn họ, dù sao, ông cũng phải đi xuống, thuận đường dẫn theo cũng rất tốt."
Phó tiên sinh nghe như vậy, nhất thời không biết nói như thế nào.
Đây hoàn toàn không phải là chuyện có thuận đường hay không!
Tiểu quỷ của U Minh, còn ghét bỏ mấy thứ từ hâm phân gì đó này, gần như là tránh như tránh rắn rết giống như loài người.
Hai linh hồn này, cũng không biết ở trong hầm phân bao lâu, một khi đến U Minh, tất nhiên sẽ bị đưa vào trong nồi nước sôi rửa ráy, lại dùng bàn chải sắt bén nhọn cọ rửa nhiều lần.
Mà mặc dù ông ta chỉ thuận đường dẫn bọn họ đi xuống, nhưng vẫn sẽ dính một chút mùi, không thể tránh một trận rửa ráy kinh khủng đó được.
Dù không có nghiêm khắc kỳ cọ như hai quỷ hồn này, nhưng rửa xong, một tầng da linh hồn cũng bị lột xuống.