Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 141

Chương 141 -
Chương 141 -

Phó tiên sinh thừa nhận mình có tội ác ngút trời, đến U Minh, tất nhiên không thể nào bình yên chờ đi đầu thai giống như những linh hồn bình thường khác, còn có vô số hình phạt đang chờ ông ta... Nhưng dù vậy, ông ta cũng không muốn nhận thêm một hình phạt vốn không thuộc về mình.

Ông ta đang suy nghĩ làm thế nào để từ chối, nhưng vào lúc này lại ngeh Lạc Văn Thư nói: "Tôi khuyên ông tốt nhất nghĩ cho rõ rồi trả lời."

"Vốn dĩ ngày hôm qua chính là đầu thất của cháu trai ông, nhưng quỷ sai của U Minh lại không dẫn linh hồn của cậu bé trở về, chắc hẳn ông cũng biết đây là trừng phạt đối với ông đi."

"Hôm nay là cơ hội cuối cùng, một khi qua 12 giờ, cho dù ông có đến U Minh, gặp lại cậu bé, cậu bé cũng sẽ không nhớ ra ông."

"Mà nói này, hình như trừ tôi ra, không có người nào nguyện ý đưa ông đi U Minh."

Lạc Văn Thư dùng một loại bình tĩnh nói ra lời độc ác đâm vào tim phổi của người khác, lạnh lùng nhìn Phó tiên sinh, "Hoặc là ông cũng có thể chờ, nhìn thử xem Tạ đại nhân có thể đến tiễn ông một đoạn đường hay không."

Phó tiên sinh nghe vậy, vốn gì muốn từ chối, lúc này hoàn toàn đầu hàng.

Hổ tử...

Hổ tử của ông ta, là một đứa bé ngoan như thế, nếu như không phải mấy năm nay ông ta làm chuyện ác, nếu như ngày đó ông ta không kêu một tiếng kia...

Trong nháy mắt Phó tiên sinh vô cùng hối hận, so với lúc gặp trời phạt, còn đau khổ hơn gấp mấy lần.

"... Tôi đồng ý."

Đại khái đây chính là mệnh của ông ta, cõi đời này không có hình phạt nào mà ông ta không nên chịu cả.

Từ hai mươi năm trước đồng ý giúp Đường Minh Tuyền, kết cục của ông ta đã được quyết định, chỉ là ông ta không biết, hơn nữa còn ngây thơ cho rằng mình giấu diếm rất hoàn hảo.

Lạc Văn Thư nghe vậy, trong mắt lướt qua một tia chế giễu, rất nhanh vẻ mặt đã khôi phục như bình thường, đưa ấn tín cho Lạc Tinh Dữ.

"Ấn ấn tín vào mi tâm ông ta là được, hai thứ còn lại thì không cần.”

Đưa quỷ hồn đi, tương đương với công trạng của nhân gian.

Phần lớn tình huống, mọi người không từ chối công trạng này.

Nhưng có lúc, cũng có thể buông tha.

Phó tiên sinh dẫn theo hai quỷ hồn, chờ Lạc Văn Thư mở quỷ môn đi thông đến U Minh, lại thấy cô đưa ấn tín cho đứa bé mình dắt trong tay.

Nhất thời ông ta không phản ứng kịp.

Chỉ thấy đứa bé bốn năm tuổi đi đến, dừng trước mặt ông ấy, sau đó ngẩng đầu lên, lễ phép nói với ông ấy, "Ông ơi, làm phiền ông cúi đầu xuống một chút, cháu không với tới."

Ông ta sửng sờ làm theo, cúi đầu xuống.

Rồi sau đó trơ mắt nhìn đứa bé cầm ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian khắc vào mi tâm của ông ta.

Cùng lúc đó, ông ta nhận ra một khí tức đặc biệt, quỷ môn đi thông với U Minh, mở ra sau lưng ông ta.

"... Người Hành Tẩu Nhân Gian?" Nhất thời Phó tiên sinh trợn to mắt, nhìn đứa bé trước mặt.

"Làm sao có thể..."

Ông ta vẫn cho là, Lạc Văn Thư là Hành Tẩu Nhân Gian, nhưng giờ phút này, lại phát hiện, thì ra đứa bé cô vẫn luôn dắt theo, mới thật sự là người nắm giữ ấn tín!

"Hẹn không gặp lại." Trả lời ông ta, là giọng nói bình tĩnh của Lạc Văn Thư.

Lực hút lớn từ quỷ môn truyền đến, trên mặt Phó tiên sinh là vẻ mặt không thể tin được, bị hút vào bên trong quỷ môn.

Mắt thấy quỷ môn biết mất, Lạc Văn Thư hơi vui vẻ trong lòng.

Vốn dĩ cô còn nghĩ, phải làm cách nào đưa hai thứ bẩn kia đến U Minh.

Dù sao cũng không thể dùng ấn tín của Lạc Tinh Dữ ấn vào trán bọn chúng được, nếu không, sau này cô cũng không muốn đụng vào ấn tín kia nữa.

Trái lại có thể cân nhắc đến chuyện gọi tiểu quỷ đến, nhưng đám tiểu quỷ lại càng ghét bỏ thứ này, không đưa đủ lợi ích, sợ là sẽ không sai sử được.

Không nghĩ đến hôm qnay chỉ là mang Lạc Tinh Dữ đi xem náo nhiệt, còn có thể thuận tiện giải quyết vấn đề khốn khổ này cho cô.

Có thể nói là niềm vui ngoài ý muốn.

"Đi thôi, về nhà." Lạc Văn Thư nói xong, loại bỏ linh lực bao phủ trên người, lại nhận lấy ấn tín từ trong tay Lạc Tinh Dữ, mở quỷ môn ra, dắt cậu bé đi vào trong.

Chỉ chốc lát sau, hai người đã trở về đến nhà.

"Trước đi tắm đã." Lạc Văn Thư nói với Lạc Tinh Dữ.

Mặc dù bọn họ không có thật sự đụng đến hai thứ bẩn kia, nhưng nhìn một chút cũng ngại xui.

Lạc Tinh Dữ gật đầu một cái, chạy vào nhà vệ sinh.

Hai người tắm xong, thời gian cũng mới hơn chín giờ.

Lạc Văn Thư lại tiếp tục ngồi tu hành với Lạc Tinh Dữ.

Hai người ngồi xếp bằng trên đệm Yoga, làm xong động tác tay, từ từ bình tĩnh nhắm mắt lại, rất nhanh đã tiến vào trạng thái kỳ dịu quên mình.

Vào giờ phút này thời gian cũng trở nên kỳ diệu.

Hình như qua thật lâu, hoặc là chỉ là một cái chớp mắt.

Bỗng nhiên Lạc Tinh Dữ ở bên trong không gian hư vô không có gì cả, nhìn thấy một điểm sáng.

Rất yếu ớt rất yếu ớt, không nhìn kỹ, thậm chí không phát hiện ra được.

Lạc Tinh Dữ tập trung tinh thần nhìn kỹ, chỉ thấy điểm sáng yếu ớt kia, đang lấy một tốc độ cực kỳ chậm rãi đến gần cậu.

Sau khi thời gian trôi qua rất lâu, cuối cùng điểm sáng đó cũng đến bên cạnh cậu.

Nó vẫn là một điểm sáng rất nhỏ, giống như đom đóm bay múa trong khu rừng đêm hè, nổi lơ lửng, chợt sáng chợt tắt.

Lạc Tinh Dữ tò mò nhìn chằm chằm nó một lát, sau đó cẩn thận đưa tay ra, thử đụng chạm vào nó.

Gần, ngày càng gần...

Mắt thấy ngón tay giữa sắp đụng phải điểm sáng, nhưng mà một giây tiếp theo, chỉ thấy điểm sáng kia bỗng nhiên tắt, biến mất không thấy.

Vì vậy cậu bé nhào hụt.

Lúc sáng lên lần nữa, điểm sáng kia đã ở phía bên khác của cậu.

Lạc Tinh Dữ thử lần hai, hình như điểm sánh nho nhỏ kia giống như có ý thức, mỗi lần đều có thể tránh thoát chính xác.

Cậu bé trở nên rất hứng thú, không dè dặt nữa, chơi trò bạn đuổi tôi trốn với điểm sáng kia.

Bình Luận (0)
Comment