Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 142

Chương 142 -
Chương 142 -

Cũng không biết qua bao lâu, cậu bé đã rất mệt rất mệt, đứng tại chỗ, hai tay chống đầu gối, thở hổn hển từng ngụm.

Còn điểm sáng kia thì trôi lơ lửng trước mặt cậu bé, không nhúc nhích, giống như đang nói "Tôi ở chỗ này, cậu nhanh bắt tôi đi!".

Lạc Tinh Dữ nhìn nó, cắn răng không động đậy.

Bởi vì cậu bé đã làm rất nhiều lần rồi.

Một người một điểm sáng cứ giằng co rất lâu như vậy.

Hình như cảm thấy không thú vị nữa, hoặc là còn có nhân tố khác, điểm sáng kia động đậy, đi ngược lại hướng Lạc Tinh Dữ, giống như muốn rời đi.

Lúc này Lạc Tinh Dữ đã không nhịn được, "Này, mày đừng đi!"

Cậu bé cắn răng nghiến lợi gọi một tiếng, đồng thời đưa tay muốn bắt điểm sáng kia.

Đúng như dự đoán, trong nháy mắt sắp bắt được, điểm sáng vốn bay chậm đột nhiên tăng tốc độ, đúng lúc chạy từ ra kẽ tay của cậu bé.

Lạc Tinh Dữ tức giận, lại không có cách nào với nó.

"Không chơi với mày nữa!" Lạc Tinh Dữ thở phì phò nói.

Lại thấy điểm sáng kia lại bay trở về, còn vòng quanh người cậu, sáng rồi tắt, giống như đang khiêu khích cậu vậy.

"Không chơi nữa không chơi nữa..." Lạc Tinh Dữ tự lẩm bẩm nói với mình, "Mày đừng hòng lừa tao... Đáng ghét! Tao nhất định phải bắt được mày!"

Lạc Tinh Dữ tự phát hiện thuyết phục mình hoàn toàn không thành công, cắn răng lại duỗi tay qua.

Mắt thấy sắp đụng phải điểm sáng kia, quả nhiên vào giây phút đó, điểm sáng kia lại tối lại.

Lạc Tinh Dữ cho rằng lần này cũng sẽ thất bại.

Nhưng trong nháy mắt suy nghĩ này vừa xuất hiện, bên trong không gian hư vô này, bỗng nhiên có một trận gió lạnh lẽo thổi đến.

Loại khí tức này, Lạc Tinh Dữ rất quen thuộc, đó là mỗi lần mở quỷ môn, xung quanh đều tràn ngập khí tức độc nhất vô nhị của U Minh.

Luồng gió lạnh lẽo này, tới khó hiểu, lại vô cùng yếu ớt, chợt lóe rồi biến mất, không để lại chút dấu vết nào.

Nhưng nơi nó xuất hiện, lại vô cùng xảo diệu, chính là vị trí của điểm sáng kia.

Cũng không biết là nguyên lý gì, sau khi luồng gió lạnh đó thổi đến, điểm sáng kia, trở nên vô cùng yếu ớt, gần như là tắt ánh sáng, nhưng cũng không hoàn toàn tối xuống.

Nói cách khác nó cũng không biến mất, vẫn ở lại chỗ cũ.

Cũng vì vậy, lần này, Lạc Tinh Dữ đã bắt được nó.

Trong nháy mắt khi tiếp xúc với điểm sáng kia, toàn bộ thân thể của Lạc Tinh Dữ đều cứng đờ lại.

Cậu bé không biết phải hình dung cảm giác này như thế nào, trong nháy mắt sự mệt mỏi trước đó biến mất sạch, tinh thần tràn đầy sức sống trước nay chưa từng có, trong đầu bỗng nhiên hiện ra một chữ.

Linh khí trời đất!

Thì ra trong lúc vô tình, cậu bé đã tiến vào căn phòng chất đầy đồ lộn xộn, tìm được cánh hoa héo bị giấu, lại vô cùng chật vật từ trên cánh hoa khô hé, ngửi được mùi thơm gần như đã biến mất mà lúc trước Lạc Văn Thư đã miêu tả vì dụ.

Nhập môn của tu hành là cảm nhận.

Cảm nhận linh khí rời rạc trong trời đất.

Cậu, làm được rồi.

Nghĩ như vậy, ý thức của Lạc Tinh Dữ thoải khỏi trạng thái kỳ diệu, từ từ khôi phục lại bình thường.

Cậu bé chậm rãi mở mắt ra, chỉ thấy Lạc Văn Thư ngồi ở đối diện, đang mỉm cười nhìn mình.

"Mẹ ơi! Con bắt được rồi! Điểm sáng đáng ghét đó, chính là linh khí trời đất!" Cậu bé hưng phấn nói, trên mặt là nụ cười vui sướng vì mình là người đã chiến thắng trò chơi.

Lạc Văn Thư sờ đầu cậu bé, khích lệ không chút keo kiệt nào, "Tinh Tinh thật là lợi hại, chỉ dùng thời gian không đến năm ngày, đã hoàn thành bước đầu tiên của nhập môn rồi!"

Vốn dĩ được khen ngợi Lạc Tinh Dữ rất vui vẻ nhưng dần dần vẻ mặt có chút buồn bực.

"Sao vậy?" Lạc Văn Thư hỏi.

Lạc Tinh Dữ hơi bĩu môi, giọng nói có chút không vui vẻ, "Trước đó mẹ có nói, bạn nhỏ tên Tiểu Mặc gì đó không khác gì với con, nhưng chỉ dùng ba ngày mà thôi..."

Lạc Văn Thư chỉ cảm thấy có chút buồn cười.

Không thể không nói trí nhớ của Lạc Tinh Dữ rất tốt, ví dụ cô nói mấy ngày trước, chẳng qua chỉ nhắc đến, nhưng cậu bé vẫn nhớ trong lòng, ngay cả thời gian cũng nhớ rõ ràng.

Nhưng hết lần này đến lần khác cậu bé lại quên phân tích sự khác nhau của hai thế giới, làm cho tiến độ tu luyện cũng khác nhau.

Có thể thấy được tính cách theo đuổi sự hoàn mỹ này quá lớn.

"Con lợi hại hơn cả Tiểu Mặc." Lạc Văn Thư nói với cậu, "Đúng là Tiểu Mặc chỉ dùng ba ngày đã có thể cảm giác được linh khí trời đất, nhưng từ khi Tiểu Mặc bắt đầu tu hành, trừ ăn cơm và ngủ ra, mỗi giây một phút đều ngồi tĩnh tọa, mà con thì phải làm rất nhiều chuyện, mua bữa sáng, bữa trưa, bữa tối, còn đi làm việc với mẹ, phải luyện chữ..."

"Hơn nữa mẹ cũng đã nói với con, linh khí của thế giới kia rất đậm đà, gấp mấy lần so với nơi này."

“Cho dù bên trong điều kiện hoàn cảnh vô cùng kém cỏi, con chỉ dùng năm ngày là có thể nhập môn, nếu như con cả ngày tu hành giống như Tiểu Mặc, thậm chí có thể không đến ba ngày."

Hình như Lạc Tinh Dữ đã được an ủi, nhìn cô, "Có thật không ạ?"

Lạc Văn Thư gật đầu, "Thật."

Vì vậy Lạc Tinh Dữ lại vui vẻ trở lại, trên mặt nở nụ cười rực rỡ, cậu bé suy nghĩ một chút, nói với Lạc Văn Thư, "Vậy sau này con chỉ chơi một chút, sẽ cố gắng tu hành!"

Lạc Văn Thư muốn mở miệng nói: "Con mới năm tuổi, không cần phải mệt mỏi như vậy", nhưng nhìn vào đôi mắt tràn đầy ánh sáng kia, lại cảm thấy không cần thiết.

Cậu bé mới năm tuổi, không cần lo lắng quá nhiều chuyện, làm chuyện mình thích là tốt rồi, ví dụ như vẽ một chút, ví dụ như tu hành một chút...

Trong quá trình cố gắng đi làm chuyện của mình, đúng là thân xác sẽ cảm thấy mệt mỏi, nhưng lòng sẽ không, chỉ cảm thấy vui vẻ.

Vì vậy cô đổi chủ đề, "Có thể nói với mẹ, quá trình cảm nhận linh khí của con hay không?”

Khái niệm linh khí trời đất, rất là sơ lược, mỗi người cảm nhận không giống nhau.

"Có thể ạ!" Lạc Tinh Dữ gật đầu một cái, rồi sau đó nói chuyện xảy ra bên trong không gian hư vô mờ mịt kia.

"...Nó thật đáng ghét..."

"Con đã chạy hết nổi rồi, nhưng thấy nó bay đến trước mắt, lại không nhịn được..."

"... Con cho rằng lần này cũng không bắt được nó, không nghĩ đến..."

Nghe được cậu bé nhắc đến đột nhiên có một luồng gió lạnh lẽo thổi đến, trong đáy mắt Lạc Văn Thư thoáng qua một tia hiểu rõ, nhưng cũng không nói nhiều.

"Mẹ, nó rất thần kỳ, giống như mẹ nói vậy, trong nháy mắt khi con đụng vào nó, cái gì cũng biết!" Lạc Tinh Dữ nhìn cô, đôi mắt tràn ngập ánh sáng rực rỡ.

Sau khi nói xong, bỗng nhiên nghĩ đến cái gì đó, vì vậy lại hỏi tiếp, "Mẹ, sau nhập môn là gì? Tiếp theo nên làm thế nào?"

Cảm nhận là bước đầu tiên của nhập môn, vậy tất nhiên phía sau còn có bước thứ hai thứ ba...

Lạc Văn Thư vươn ngón tay thon dài nhỏ chọc vào trán cậu bé, cũng không dùng sức, "Trước tiên con nhìn thời gian đã."

"A...?" Lạc Tinh Dữ nghe vậy thì sững sốt một chút, nhưng vẫn nghe lời cầm điện thoại để bên cạnh nhìn thử.

"Sao lại có thể?!" Nhìn thời gian ngày tháng hiển thị trên điện thoại, Lạc Tinh Dữ vô cùng kinh ngạc, nghi ngờ mình có nhìn nhầm hay không.

Rõ ràng lúc cậu và mẹ cùng nhau tĩnh tọa, thời gian mới hơn chín giờ, mặc dù dưới trạng thái kỳ quái đó, thời gian luôn trôi qua rất nhanh, nhưng hôm nay cậu bé cũng không cảm thấy thời gian rất lâu, sao lập tức đã qua ngày mai rồi?

"Đúng vậy, đã qua 12 giờ, con nên đỉ ngủ." Lạc Văn Thư xoa tóc của cậu bé, rất ngắn, lại mềm mại, cảm giác không tệ lắm: "Chờ thức dậy, lại nói bước tiếp theo cho con."

Thật ra Lạc Tinh Dữ rất tò mò muốn biết, nhưng cũng biết mình nên ngủ, vì vậy gật đầu một cái, "Chúng ta đi ngủ thôi mẹ!"

"Được!"

Đảo nhỏ Tinh Tinh: Hôm qua lầu gà hầm nấm rất ngon, cảm ơn anh, cảm ơn bà, cảm ơn dì. Hôm nay điểm sáng nhỏ kia thật đáng ghét, mình bắt thật lâu thật lâu mới bắt được, rất mệt mỏi rất mệt mỏi, nhưng đặc biệt cảm thấy vui vẻ, bởi vì tu hành đã thành công nhập môn! Mẹ nói mình rất lợi hại, còn lợi hại hơn cả Tiểu Mạc nữa! Mình cũng cảm thấy là như vậy! Mong đợi ngày mai đến. nhớ mẹ #nhật ký Tinh Tinh#

Bình Luận (0)
Comment