Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 143

Chương 143 -
Chương 143 -

Vào đêm hôm nay, Tạ Phỉ thật vất vả tìm được một chút manh mối trong bộ xương khô kia, mà lúc anh đang chuẩn bị tiếp tục nghiên cứu, bỗng nhiên thấy được trên mặt bàn xuất hiện một ngọn lửa màu xanh, loáng thoáng nửa trong suốt, dần dần biến thành bộ dạng của tiểu quỷ, mặc đồng phục của U Minh, thái độ cung kính, trong tay cầm một bức thư.

Đây là khiếu nại đến từ U Minh.

Nhất thời Tạ Phỉ có chút bất ngờ.

Khu vực anh từng quản hạt, trên trăm năm không có một thư khiếu nại nào, sao mới đến nhận cục diện rối rắm của Xuân Sơn, thì có người tìm phiền phức cho anh?

"Thả xuống." Hiếm khi Tạ Phỉ có chút tò mò, khẽ gật đầu với tiểu quỷ kia, tiểu quỷ kia cung kính lại cẩn thận đặc bức thư xuống, rồi sau đó như một làn khói chạy đi, giống như sau lưng có quỷ đuổi theo mình vậy.

Vì vậy Tạ Phỉ có thêm hai phần tò mò.

Rõ ràng sợ anh như vậy, vẫn muốn đưa thư khiếu nại đến, rốt cuộc là có chuyện gì không thể nhẫn nhịn được.

Tạ Phỉ ngồi trên ghế bành, ngón tay thon dài hơi cong, thư trên bàn bay lên, chậm rãi đi đến trước mặt anh.

Anh nhìn chữ trên bức thư, nhất thời cảm thấy buồn cười.

Đám tiểu quỷ U Minh này rõ ràng là gửi thư khiếu nại, nhưng trên bì thư lại viết hai chữ "Đề nghị", cách một trang giấy được âm khí huyễn hóa thành, hình như có thể thấy được sự sợ hãi nhưng tràn đầy quật cường của đám tiểu quỷ.

Tạ Phỉ càng tò mò hơn, ý niệm động một chút, phong thư tự động mở ra, hiện trước mặt anh.

Mở đầu là một chuỗi lời nói nhảm lại khách sáo, anh trực tiếp tỉnh lược, nhìn nội dung chính.

"... Ác ý gia công quỷ hồn... mang đến sự vất vả nghiêm trọng cho chỗ rửa sạch quỷ hồn... Tổng kết những đồ bị báo hỏng: Bốn cái nồi lớn, bảy bàn chải rửa linh hồn... 14 quỷ hồn tham gia công tác rửa sạch nói muốn nghỉ phép..."

Trong nháy mắt nhìn xong nội dung chính là bức thư này, Tạ Phỉ trực tiếp để bức thư bay ra xa mình mấy mét, giống như trên bức thư có dính thứ gì không sạch sẽ.

Cuối cùng của bức thư, là tiểu quỷ U Minh cẩn thận cầu xin, cầu xin người dưới tay của anh sau này đừng như vậy, có chuyện gì có thể thương lượng thật tốt...

Tạ Phỉ: "...?"

Cho nên thời gian anh bế quan nghiên cứu bộ xương khô kia, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.

Trong nháy mắt khi vấn đề này xuất hiện, trong đầu Tạ Phỉ hiện ra một bóng người gầy nhỏ.

Lạc Văn Thư.

Mặc dù không có bất kỳ chứng cứ nào, nhưng Tạ Phỉ có một loại cảm giác, chuyện này là do cô làm!

Nhưng tại sao lại như vậy?

Tạ Phỉ không hiểu, chẳng lẽ cô không chê mấy thứ bẩn này sao?

Ngay sau đó anh lại nghĩ đến một vấn đề quan trọng ---

Lạc Văn Thư làm cách nào đưa hai quỷ hồn bẩn này đến U Minh?

Phương pháp mà Tạ Phỉ có thể nghĩ ra chỉ có một, đó chính là dùng ấn tín Hành Tẩu Nhân Giang ấn lên mi tâm của thứ bẩn kia mở quỷ môn thông với U Minh, nhưng ấn tín kia là anh đưa cho, bên trong có lực lượng đặc biệt chỉ thuộc về anh...

Không được, chỗ dị thường có thể từ từ điều tra, nhưng chuyện này nhất định phải làm cho rõ ràng!

Tạ Phỉ mặt không cảm xúc, đứng dậy mở quỷ môn đi vào,

Bên kia.

Lạc Văn Thư vừa mới chuẩn bị đi ngủ, bỗng nhiên cảm giác được một tia lực lượng U Minh xuất hiện trên sân thượng tầng cao nhất là có có quỷ môn mở ở chỗ đó.

Cô có chút bất ngờ.

Khu vực xung quanh đây không có người chết, không nên có tiểu quỷ đến mới đúng.

Nhưng cô không vội vàng đi kiểm tra, lại qua một lúc lâu, có người từ quỷ môn đi ra.

Nhận ra khí tức của người này, Lạc Văn Thư càng ngoài ý muốn hơn.

Hơn nửa đêm, Tạ Phỉ đến chỗ này làm gì.

Lạc Văn Thư suy nghĩ một chút, vừa đứng dậy vừa mặc áo khoác đi lên lầu.

Đến sân thượng, chỉ thấy Tạ Phỉ đứng ở bên cạnh lan can đưa lưng về phía cô, trường sam màu trắng hơi đung đưa theo gió, ánh trăng sáng từ trên bầu trời chiếu vào, rơi trên người anh, tạo thành một vòng ánh sáng nhàn nhạt.

Lạc Văn Thư lưu ý đến trường sam của anh lại đổi kiểu, trong đầu nghĩ trái lại vị Tạ đại nhân này rất để ý đến hình tượng.

Chẳng qua người này đúng là lớn lên không tệ, đoán chừng là khuôn mặt đại diện của U Minh bên này đi.

"Tạ đại nhân." Lạc Văn Thư cười chào hỏi, "Vì sao lại đến đây?"

Tạ Phỉ nghe vậy, quay người lại, yên lặng nhìn cô một lát, mới mở miệng nói, "Mới vừa rồi ta nhận được khiếu nại đến từ U Minh..."

Lạc Văn Thư nghe xong lời của anh, không nhịn được trên đầu xuất hiện một dấu hỏi nho nhỏ: "Tôi thừa nhận, hai cái tên kia đúng là có chút bẩn, nhưng tiểu quỷ U Minh các người, có phải có chút quá... Mỏng manh hay không?"

Tạ Phỉ nghe được từ hình dung này, chỉ cảm thấy mí mắt hơi giật, "Bất ngờ và cố gắng, không thể nhập lại nói cùng với nhau được."

"Được rồi, là tôi sai rồi, lần sau sẽ không như vậy." Mặc dù Lạc Văn Thư nói như vậy, những nhìn vẻ mặt bình thường của cô, không biết tại sao, Tạ Phỉ luôn cảm thấy cô rất qua loa lấy lệ.

Tạ Phỉ: "..." Mí mắt lại nhảy lợi hại hơn.

Anh quyết định không xoắn suýt vấn đề này với cô nữa, "Lần này ta đến, chỉ là muốn hỏi cô, rốt cuộc làm thế nào đưa hai quỷ hồn kia đến được U Minh?"

Bình Luận (0)
Comment