Trong nháy mắt khi anh nói xong lời này, phát hiện ánh mắt Lạc Văn Thư nhìn về phía anh đã thay đổi, rõ ràng cô không nói gì, nhưng từ trong ánh mắt đó, anh lại hiểu, giống như đang nói "Thì ra đại nhân không phải quan tâm đến tiểu quỷ của mình, mà là chính mình, người chân chính mỏng manh chính là đại nhân".
Tạ Phỉ: "..."
Nhịn được, không tức giận.
Anh chờ, kiên nhẫn từ từ tiêu hao, cho đến khi tiêu hao gần hết, mới nghe giọng nói chứa chút ý cười của Lạc Văn Thư, "Còn có thể đưa đi như thế nào, tất nhiên là dùng ấn tín đại nhân cho mở quỷ môn đưa xuống rồi..."
Mắt thấy khuôn mặt bình tĩnh của Tạ Phỉ sắp sụp đổ, Lạc Văn Thư lập tức chuyển chủ đề, "Không nói giỡn với Tạ đại nhân nữa, hai thứ bẩn kia đúng là từ quỷ môn đi vào U Minh, nhưng là đóng dấu ấn tín lên mi tâm của người khác để mở quỷ môn."
Cô đơn giản nói chuyện mình dắt Lạc Tinh Dữ đi xem náo nhiệt, thuận tiện bắt được một người làm việc thay mình nói lại với Tạ Phỉ.
Chỉ thấy vẻ mặt của anh hơi thỏa mái không dễ nhận ra.
"Đại nhân còn có chuyện gì không?" Lạc Văn Thư hỏi.
Tạ Phỉ chỉ vì chuyện này mà đến, nhưng nghe cô hỏi như vậy, lại cảm thấy có một loại cảm không thể nói rõ, vì vậy cũng không gật đầu.
Sau đó trầm mặc một lát, anh mở miệng nói: "Còn có một chuyện, liên quan đến bộ xương khô cô mang về từ Ngọc Hồ..."
Lúc đầu Tạ Phỉ không muốn nhắc đến chuyện này.
Mặc dù trước đó đã đồng ý, có kết quả dưới tình huống cho phép, sẽ thông báo một tiếng với Lạc Văn Thư.
Nhưng lúc này mới bắt đầu, chỉ có chút đầu mối, hoàn toàn không cần thiết phải nhắc đến.
Thôi, việc đã đến nước này, lại xoắn xuýt những chuyện thế này, cũng không có ý nghĩa gì nữa.
"Lúc ấy tôi cảm giác được, luồng lực lượng kia rất quỷ dị, không biết là cái gì, không nghĩ đến Tạ đại nhân cũng chưa từng nhìn thấy." Lạc Văn Thư hơi nhíu mày nói.
Cô đi đến thế giới này, thời gian cũng không nhiều, không nhận ra rất là bình thường, nhưng Tạ Phỉ là Vô Thường quản lý một phương thổ địa lại cũng không biết, vậy thật sự có vấn đề.
Tạ Phỉ chỉ nhẹ gật đầu, cũng không nói nữa,
Không có gì để nói.
Một lát sau, Lạc Văn Thư mở miệng nói: "Cảm ơn đại nhân cố ý đến một chuyến báo cho tôi."
Tạ Phỉ không nói gì, vẫy tay mở quỷ môn, xoay người đi vào.
Không biết có phải là ảo giác của anh hay không, trong nháy mắt quỷ môn đóng lại, anh nghe được một tiếng cười rất nhẹ, giống như là tiếng bậc cười vì đã nín nhịn rất lâu.
Tạ Phỉ: "..."
Sau khi tiễn người đi, Lạc Văn Thư từ sân thượng trở về nhà, cởi áo khoác lên giường nằm xuống, ngủ một giấc đến gần mười một giờ.
Mà chưa đến tám giờ Lạc Tinh Dữ đã thức dậy, sau khi đánh răng rửa mặt, thay quần áo đi đến bên ngoài khu mua bữa sáng trở về.
Bởi vì không biết khi nào Lạc Văn Thư sẽ thức dậy, cậu bé mua bánh bao và sữa đậu nạnh có thể để lâu, hâm nóng lại cũng rất thuận lợi.
Về nhà đến, đầu tiên cậu bé viết nửa quyển vở tập viết, lại cầm tập vẽ tùy tiện vẽ một chút, vẽ xong, lại dùng cọ tô màu lên.
Bức tranh mà cậu bé vẽ chính là ở bên trong không gian hư vô mở mịt bắt được điểm sáng kia, vẽ hình của mình rất hung ác, trên đầu có sừng, ánh mắt phun ra rửa, răng trong miệng đều là hình tam giác, móng tay trên hai bàn tay vô cùng sắc nhọn.
Mà điểm sáng kia được vẽ thành một vẻ mặt ε=ε=ε=┏(° ロ °;)┛! ! hoảng sợ, vừa khóc vừa chạy trốn, nhưng cuối cùng khó thoát khỏi ma trảo.
Phối hợp với chữ: Bắt được mày!
Sau khi Lạc Tinh Dữ vẽ xong, tự thưởng thức một chút, nở một nụ cười vô cùng hài lòng.
Miễn cưỡng đã báo thù xong.
Lại liếc nhìn đồng hồ trên bàn học, phát hiện đã hơn mươi giờ, Lạc Tinh Dữ sững sốt một chút, không ngờ mình vẽ lâu như vậy.
Cũng không biết mẹ thức dậy chưa, cậu bé nghĩ trong lòng, thả tập vẽ xuống, đi ra khỏi phòng mình, nhìn phòng mẹ vẫn còn khóa, hiển nhiên còn đang ngủ.
Lạc Tinh Dữ suy nghĩ một lát, liền đi đến phòng khách ngồi trên nệm yoga.
Trải qua mấy ngày dạy dỗ của Lạc Văn Thư, cậu bé đã có thể tự tiến vào trạng thái tĩnh tọa.
Cậu làm xong tư thế, chậm rãi nhắm mắt lại, lòng bình tĩnh, rất nhanh đã tiến vào trạng thái.
Sau khi Lạc Văn Thư thức dậy, mang dép mở cửa chuẩn bị đi rửa mặt, liếc mắt đã thấy Lạc Tinh Dữ đang ngồi tĩnh tọa.
Chỉ nhìn thì cảm thấy trạng thái của cậu không khác gì với lúc trước.
Nhưng Lạc Văn Thư có thể cảm nhận được, bên cạnh cậu, có linh khí đang vờn quanh.
Linh khí rời rạc trong trời đất không nhìn thấy không sờ được, giống như không hề tồn tại.
Nhưng sau khi bạn cảm nhận được nó, thì sẽ phát hiện, nó có mặt ở khắp mọi nơi.
Lạc Văn Thư lại quan sát Lạc Tinh Dữ một chút, sau đó đi qua bên cạnh, đi đến phòng bếp nhìn một chút, quả nhiên bữa sáng đã được mua về.
Cô đến nhà vệ sinh sút miệng rửa mặt, trở lại cầm bánh bao và sữa đậu nành còn ấm về phòng khách, ngồi bên cạnh Lạc Tinh Dữ, vừa ăn vừa quan sát sự tiếp xúc giữa cậu và linh khí.
Bước thứ hai của nhập môn, chính là dẫn linh.
Linh khí trong trời đất, là hỗn loạn không có trật tự, không có ý thức, phải tiến hành một loại chỉ dẫn đặc biệt, mới có thể dẫn vào trong cơ thể, tẩy kinh mạch cải thiện thể chất.
"Tỉnh lại đi." Lạc Văn Thư ăn xong bữa sáng, lúc này mới đánh thức Lạc Tinh Dữ.
Lạc Tinh Dữ mơ màng mở mắt nhìn về phía Lạc Văn Thư.
"Mẹ, mẹ thức dậy lúc nào vậy ạ? Con có mua bữa sáng, có thể sẽ lạnh..."
"Mẹ ăn xong rồi." Lạc Văn Thư cắt đứt lời của cậu bé: "Mới vừa rồi con ngồi tĩnh tọa, cảm giác được bên cạnh mình có linh khí vờn quanh đi, bây giờ mẹ sẽ dạy con bước thứ hai của tu hành..."
Thời gian buổi sáng trôi qua rất nhanh
Hôm nay vẫn là một ngày có thời tiết tốt, ánh nắng gay gắt treo trên bầu trời xanh.
Lạc Văn Thư dẫn theo Lạc Tinh Dữ đi ra ngoài ăn cơm, sau đó thuận tiện mua một ít thứ, bởi vì ngày mai Lạc Tinh Dữ sẽ đến nhà trẻ đi học.
Cặp sách mới, đồ dùng học tập,...
Ngoài ra còn có giấy vàng, chu sa cô cần...