Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 145

Chương 145 -
Chương 145 -

Lần đầu tiên cô bán phù bình an cho Kim Hữu Tiền, là dùng giấy thủ công màu và bút đỏ mua ở tiệm gần trường học, mặc dù cho chút ẩu tả, nhưng có thể sử dụng được.

Nhưng giấy thủ công kia có đủ loại màu sắc, màu vàng chỉ có mất tờ, sáng hôm qua giao hai bùa bình an cho Kim Hữu Tiền, chính là hai tấm giấy vàng thủ công cuối cùng.

Trước đó Lạc Văn Thư vẫn không vẽ bùa bình an cho Lạc Tinh Dữ, là bởi vì đứa bé được nghỉ hè, trừ buổi sáng đi mua đồ ăn sáng ra, gần như luôn ở bên cạnh cô, dưới tình huống đó hoàn toàn không cần dùng đến bùa bình an.

Nhưng bắt đầu từ ngày mai thì không giống, sau khi vườn trẻ khai giảng, từ sáng chín giờ đến chiều bốn giờ, trong khoảng thời gian này, cậu bé đều phải ở trong nhà trẻ một mình.

Mặc dù hiện tại Lạc Văn Thư không có đi làm, rất rảnh rỗi, nhưng cũng không thể lấy một cái ghế ngồi làm bảo vệ bên ngoài nhà trẻ được.

Cho nên bùa bình an này, phải vẽ cho cậu.

Hơn nữa còn phải vẽ thật tốt, còn tốt hơn những thứ bán cho Kim Hữu Tiền.

Cũng không thể thiếu cảm giác nghi thức được.

Vì vậy chiều hôm đó, sau khi kết thúc dạo phố, xách bao lớn bao nhỏ về nhà xong, Lạc Tinh Dữ thấy được một tình huống vô cùng mới mẻ.

Chỉ thấy Lạc Văn Thư tắm rửa thay quần áo, đốt ba nén nhang, bày giấy vàng mua được ra, mài mực chu sa ra thành bột.

Bọn họ cố ý đến chợ mua nguyên liệu, đi dạo một vòng, chọn một con gà trống lớn, lấy mào gà một cách nguyên vẹn ra, còn sót lại thì để cho ông chủ giúp đỡ giết làm thịt.

Lạc Văn Thư lấy mào gà ra, giơ tay bắt đầu làm pháp quyết, điều khiển nó trôi đến phía trên nghiên mực đựng bột chu sa.

Miệng cô khẽ nhúc nhích, nhẹ nhàng lẩm bẩm lời nghe không rõ, nghe không hiểu.

Cùng lúc đó, chỉ thấy mào gà của gà trống trôi lơ lửng trên không trung, không biết bị một lực lượng nào chèn ép, một lát sau, ngưng tụ là một giọt máu đỏ tươi, nhỏ xuống bột chu sa, văng lên một tầng bụi mỏng.

Đến đây, sứ mạng của nó đã hoàn thành, bị ném trong thùng rác bên cạnh.

Đốt hương, khói nhạt lượn lờ.

Lạc Văn Thư rót một chút rượu trắng, trộn chu sa thành mực.

Rồi sau đó cầm bút lông mới mua, chấm vào trong mực chu sa, đầu bút hướng về phía giấy vàng, một nét đỏ thẫm xuất hiện.

Rồng bay phượng múa, lực xuyên qua sau giấy, làm liền một mạch.

Sau khi hoàn thành bước cảm nhận của nhập môn, Lạc Tinh Dữ loáng thoáng cảm giác được, trên bùa bình an mới vẽ xong này, hàm chứa linh lực, vượt xa lúc cậu bé ngồi cảm nhận được.

Cậu bé trợn to mắt nhìn Lạc Văn Thư, trên mặt tràn đầy khâm phục.

Chỉ thấy Lạc Văn Thư lại cầm một tờ giấy vàng đến, cầm bút chấm mực, lại vẽ.

Lại là một tấm bùa bình an.

Lạc Tinh Dữ phát hiện, trên trán cô đã có mồ hôi lấm tấm, làm ướt tóc mái ở trước trán.

Hình như sắc mặt cũng có chút trắng bệch.

"Mẹ ơi..."

Lạc Tinh Dữ lo lắng nhìn cô.

Lạc Văn Thư cười với cậu bé, "Vẽ thêm một lá nữa là được rồi."

Lạc Tinh Dữ thấy cô cầm bút vẽ, nét chữ bước đầu giống như mấy bùa bình an trước, nhưng lúc đến phần chính giữa, bỗng nhiên hơi thay đổi một chút xíu, đến khi kết thúc, cũng là như vậy.

Cậu bé không biết cái này có phải bùa bình an hay không, nhưng ít ra không giống với bùa bình an vẽ trước đó.

Hình như nhận ra được sự nghi ngờ của cậu bé, Lạc Văn Thư nhẹ giọng nói, "Đây là lôi phù."

Bùa bình an chỉ có thể tự vệ.

Vì dụ như lúc trước Kim Hữu Tiền gặp chuyện ở ngoại ô phía Nam, đúng là bùa bình an có thể bảo vệ cậu ta chạy trốn rất lâu, nhưng nếu như cuối cùng không đến được bên cạnh thần miếu sắp sụp đổ kia, hoàn toàn sẽ không có chuyện sau đó.

Vì vậy Lạc Văn Thư chuẩn bị một tấm lôi phù cho Lạc Tinh Dữ, cái này thuộc loại bùa công kích, không phải chỉ cần mang theo bên người là có thể phát huy tác dụng như bùa bình an, lúc sử dụng nó phải có yêu cầu nhất định.

Tất nhiên người bình thường cũng có thể sử dụng lôi phù, nhưng hiệu quả sẽ giảm bớt rất nhiều, cho dù là lôi phù có phẩm chất thượng đẳng, cũng chỉ có thể trừng trị tiểu quỷ bình thường.

Nhưng tới vào tay người tu hành, cho dù là người tu hành mới nhập môn, hiệu quả sẽ hoàn toàn khác biệt.

Chỉ cần dùng chút linh lực là có thể kích hoạt được lôi phù, đưa đến pháp thuật được gắn vào bên trong đó.

Người sử dụng bùa này, chỉ cần không gặp phải tồn tại khôngthể tưởng tượng được, có thể dùng để đánh với ác quỷ.

"Đi thôi, trước tiên đến nhà Bằng Bằng cọ cơm tối, chờ trở về mẹ dạy con cách dùng lôi phù." Lạc Văn Thư vừa nói, vừa lấy một tấm bùa bình an trong hai tấm mới vẻ xong, ngón tay thon nhỏ xinh đẹp, vô cùng linh hoạt xếp thành hình tam giác, xuyên sợi chỉ đỏ qua, đưa cho Lạc Tinh Dữ.

"Chờ một lát nữa con đưa cho Bằng Bằng." Cô nói.

Đây chính là phiếu vào cửa ăn cơm chùa hôm nay.

Trước kia thật ra vợ chồng Lý Ngọc Phân có hỏi Lạc Văn Thư, có phù bình an gì đó không, bọn họ muốn mua cho Bằng Bằng một tấm.

Trải qua chuyện kia, mặc ngoài hai vợ chồng không nói gì, thật ra trong lòng vẫn lo lắng cho an toàn của con trai.

Lạc Văn Thư suy nghĩ đến chuyện từ nhỏ Bằng Bằng đã ốm yếu, dễ dàng trêu chọc những thứ đặc biệt, vì vậy cũng không tùy tiện dùng giấy thủ công vẽ bùa bình an cho cậu bé, mà là chờ đến lúc này, cầm bút vẽ bùa bình an cho cậu bé và Lạc Tinh Dữ.

Trước lúc cô và Lạc Tinh Dữ mua gà trống có gọi điện thoại cho Lý Ngọc Phân, hẹn buổi tối đến nhà ăn cơm chùa, rồi sau đó lúc về có nhanh chân mang gà trống bị lấy mào gà đã được làm thịt sạch sẽ đến nhà họ Phương.

Vào lúc này có lẽ cũng gần làm xong rồi.

"Vâng." Lạc Tinh Dữ gật đầu, nhận lấy bùa bình an.

Lúc này có tiếng gõ cửa vang lên, Lạc Tinh Dữ đi mở cửa, chỉ thấy Bằng Bằng đứng ở ngoài, "Tiểu Dữ, dì Lạc, ăn cơm thôi!"

Vì vậy Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ đi theo Bằng Bằng lên lầu.

Chờ cơm nước xong về nhà đã là hơn tám giờ tối rồi.

Lạc Văn Thư dạy Lạc Tinh Dữ cách sử dụng lôi phù, sau đó Lạc Tinh Dữ thử năm sáu lần, mời nắm giữ được nội dung chính.

Buổi tối hơn mười giờ, Lạc Văn Thư đã mệt mỏi, bởi vì vẽ ba tấm bùa kia, tiêu hao hơi lớn một hút.

Lạc Tinh Dữ cũng nhận ra cô có chút không thoải mái, vì vậy vô cùng hiểu chuyện nói với cô, "Mẹ ơi, mẹ đi nghỉ ngơi đi, để con dọn dẹp mấy thứ này cho."

Lạc Văn Thư sờ đậu cậu bé, nói một câu "vất vả", rồi mang dép trở về phòng ngủ.

Lạc Tinh Dữ giống như một con ong mật nhỏ chăm chỉ cần cù, vòng tới vòng lui trong phòng khách, rất nhanh đã thu dọn sạch sẽ đồ dùng để vẽ bùa.

Sau đó cậu bé trở lại phòng của mình, kiểm tra lại đồ cần dùng cho buổi học khai giảng ngày mai, sau khi chắc chắn không bỏ sót cái gì, thì lập tức leo lên giường đi ngủ.

Đảo nhỏ Tinh Tinh: Tu hành thật thú vị, có rất nhiều điểm sáng nhỏ bơi qua bơi lại bên cạnh mình, bọn nó giống như yêu tinh trong truyện cổ tích, cảm giác rất đáng yêu, giống như đang chào hỏi với mình, mời mình chơi đùa. Đáng tiếc trước mắt mình vẫn không thể chơi được với bọn nó. Chẳng qua mình sẽ cố gắng! Hôm nay nhận được quà của mẹ, còn là hai cái! Đã đeo lên rồi, rất vui vẻ! Nhớ mẹ! Ngủ ngon. #Nhật ký của Tinh Tinh#

Bình Luận (0)
Comment