Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 146

Chương 146 -
Chương 146 -

Thứ hai ngày 4 tháng 9.

Thời tiết rất tốt, gió nhẹ từ từ thổi đến.

Phần lớn nhà trẻ Xuân Sơn đều lấy ngày này làm ngày khai giảng.

Nhà trẻ mà Lạc Tinh Dữ học, cách nhà không xa, nói cụ thể thì từ nhà đi ra ngoài khu khoảng một 1km.

Lúc trước nguyên chủ làm việc ở khách sạn, còn là làm ba ca, thời gian không hề cố định, đụng phải ca trưa và ca tối thì còn tốt, có thể tự đưa Lạc Tinh Dữ đến nhà trẻ đúng giờ.

Nhưng nếu là ca sớm, buổi sáng tám giờ phải báo danh, nên trước 7 giờ 30 phút đã phải đưa Lạc Tinh Dữ đến nhà trẻ.

Ý chính là, Lạc Tinh Dữ phải dậy vào lúc 7 giờ, sau khi đến vườn trẻ, còn phải chờ ở bên ngoài hơn một tiếng đồng hồ.

Ngoài ra hai đứa bé cùng lầu, là Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ cũng ở trong nhà trẻ này. Thỉnh thoảng nguyên chủ sẽ nhờ cha mẹ của hai đứa bé này giúp đưa Lạc Tinh Dữ đến nhà trẻ, như vậy Lạc Tinh Dữ có thể ngủ một lát, cũng không cần một mình chờ bên ngoài.

Nhưng cũng không thể luôn làm phiền người khác.

Vì vậy mỗi tháng, luôn có mấy ngày Lạc Tinh Dữ phải chịu khổ một chút.

Cũng dần dưỡng thành thói quen dậy sớm.

Cho đến hôm nay đổi thành Lạc Văn Thư, cho dù cô ngủ đến hơn tám giờ mới tỉnh, Lạc Tinh Dữ cũng đã thức dậy thật sớm, rửa mặt đánh răng, thay xong quần áo, đi mua bữa sáng về.

Lúc một lớn một nhỏ đi ra ngoài, gặp phụ huynh của Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ, cưỡi xe điện đưa con đi học.

Lạc Văn Thư thấy vậy, hơi suy nghĩ một chút, nói: "Mẹ cũng mua một chiếc đi, sau này đưa đón con đi học như thế nào?"

Một km, không tính xa, nhưng cũng không quá gần.

Lạc Tinh Dữ gật đầu, sau đó nhớ đến một vấn đề, "Nhưng mẹ ơi, mẹ không có bằng lái, sẽ bị chú cảnh sát bắt đó."

Lạc Văn Thư suy nghĩ một chút, đúng là như vậy, bây giờ lái xe điện cũng cần phải có bằng lái, nếu không sẽ bị bắt nộp tiền phạt hoặc bị tạm giữ

Trái lại bị phạt tiền không thành vấn đề gì, nhưng bị tạm giữ thì có chút mất mặt.

"Thi một bằng lái xe cũng không khó đi?" Lạc Văn Thư không quá chắc chắn, bởi vì trong trí nhớ được kế thừa từ nguyên chủ, không có ký ức về mặt này.

Lạc Tinh Dữ nghiêng đầu suy nghĩ một chút, "Con cũng không biết, nhưng con cảm thấy mẹ nhất định có thể làm được."

Cậu bé nói rất chắc chắn, Lạc Văn Thư cũng cảm thấy như vậy.

"Vậy lúc rảnh rỗi, mẹ sẽ đi tìm hiểu một chút." Lạc Văn Thư vừa nói chuyện vừa dắt tay Lạc Tinh Dữ từ từ đi đến nhà trẻ.

Lúc hai người đi đến, thời gian là 8 giờ 50 phút, vừa vặn.

Giáo viên lớp của Lạc Tinh Dữ, là một cô gái trẻ tuổi, cột tóc đuôi ngựa, trên mặt là nụ cười dịu dàng dễ gần, lúc cười có một lúm đồng tiền nhỏ nhỏ.

"Tiểu Dữ, chào buổi sáng ~" Thấy Lạc Tinh Dữ, cô ấy cười chào hỏi, lại gật đầu với Lạc Văn Thư.

"Cô ơi, chào buổi sáng ~" Lạc Tinh Dữ lễ phép đáp lại, rồi sau đó nói với Lạc Văn Thư đứng bên cạnh, "Mẹ ơi, con vào lớp đây, tạm biệt ~"

Lạc Văn Thư sờ đầu cậu bé, "Tạm biệt."

Cô đứng tại chỗ, nhìn cô giáo dẫn Lạc Tinh Dữ đi vào bên trong.

Lạc Tinh Dữ đi đến khúc cua, bỗng nhiên quay đầu lại, vẫy tay với cô, lưu luyến nhìn cô rồi mới tiếp tục đi vào trong.

Giáo viên bên cạnh Lạc Văn Thư nói: "Lạc Tinh Dữ nhà cô là đứa bé ngoan nhất mà tôi gặp."

Lạc Văn Thư cười một tiếng: "Vất vả cho cô vẫn luôn chăm sóc Tinh Tinh nhà tôi."

Giáo viên nghe được lời này, hơi có chút bất ngờ, nhưng cũng không nghĩ nhiều.

Rất nhanh có một phụ huynh ôm đứa bé khác đến, lại qua chào hỏi với giáo viên.

Đó là một đứa bé trai, được người lớn ôm vào trong lòng, khóc đến mức tê tâm liệt phế, trên trên mặc đồng phục nhà trẻ, bởi vì không ngừng giãy giụa, quần áo trở nên hơi nhăn nhíu.

"Thần Thần là bị sao vậy?" Cô giáo có chút đau lòng hỏi.

"Không biết nữa." Người lớn lắc đầu một cái, bộ dạng rất là nhức đầu, "Trước mấy ngày khi khai giảng cũng khóc, nhưng cũng không giống như bây giờ, từ hôm qua đã bắt đầu khóc, còn nói mấy lời kỳ lạ nữa..."

Lạc Văn Thư nhìn sang, chống lại một đôi mắt đen như mực trống rỗng.

"Không muốn không muốn, con không muốn đi..."

"Bạn ấy cứ luôn đi theo con hu hu hu..."

"Ba, không được đi... Đừng bỏ lại con..."

Tiếng khóc của con nít vô cùng chói tai, làm cho người ta nghe mà nhức đầu.

Bình Luận (0)
Comment