Cô giáo có tính cách tốt cũng không nhịn được nhíu mày một cái, chẳng qua trong mắt đều là sự lo lắng, "Khóc thế này có khi khóc đến hư cổ họng mất, có phải là có chỗ nào không thoải mái hay không?"
Phụ huynh lại lắc đầu, "Không có, ngày hôm qua có đi bệnh viện khám rồi, bác sĩ nói không có việc gì, có thể là không muốn đi nhà trẻ..."
Lời nói này vừa nói ra, hai bên đều yên lặng mấy giây.
Chỉ có tiếng đứa bé khóc còn vang vọng.
"Như vậy đi, trước tiên tôi mang đứa bé vào, chơi đùa với những bạn nhỏ khác, xem thử có khá hơn chút nào không." Cô giáo nói.
"Làm phiền cô rồi, có tình huống gì thì gọi điện thoại cho tôi nhé." Phụ huynh vừa nói xong, không do dự giao con trai vào tay cô giáo, xoay người rời đi.
Bộ dạng kia giống như có người cầm dao đuổi ở phía sau, nếu do dự thêm một giây chính là không trân trọng tính mạng của mình.
Người khổ biến thành cô giáo, chỉ cao không đến 1m6, không đến 100 cân, chật vật ôm đứa bé cao gần eo mình, nặng mấy chục cân, từng bước gian nan đi vào cửa trường học.
Tiếng khóc kia, từ đầu đến cuối không dừng lại.
Cho đến khi người biến mất sau cánh cửa, Lạc Văn Thư mới không nhìn nữa.
Một giáo viên khác hình như cảm thấy cô nhìn rất lâu, tưởng cô tò mò, vì vậy nói với cô, "Đứa nhỏ này là từ mẫu giáo bé lên lớp chồi, nổi tiếng là nhóc thích khóc, gần như mỗi ngày đều có thể khóc một trận, ngày khai giảng là ngày khóc lợi hại nhất, chẳng qua khóc như vậy vẫn là lần đầu tiên."
Lạc Văn Thư cười ra tiếng, "Đúng là khóc rất nhiều."
"Không thấy được ba mẹ, hơn nữa có những bạn nhỏ khác chơi cùng, đoán chừng một lát sẽ ngoan thôi." Giáo viên nói.
"Chưa chắc được." Lạc Văn Thư nhớ đến đôi mắt mới vừa nhìn thấy kia, nói thật đó là một đôi mắt to tròn xinh đẹp, lông mi thật dài, giống như một cái bàn chải nhỏ.
Vấn đề là trong đôi mắt kia, màu đen như mực gần như chiếm toàn bộ hốc mắt, chỉ còn lại một chút tròng trắng.
Trong mắt không có chút thần thái, cũng không có ánh sáng, nhìn vào có chút quỷ dị.
"Nếu như cậu bé đó vẫn luôn khóc, không dỗ được, có thể thử mang đến tìm Lạc Tinh Dữ." Lạc Văn Thư nói xong những lời này, xoay người rời đi.
Cửa nhà trẻ, hai giáo viên tụm lại nhỏ giọng trao đổi.
"Đó là mẹ của Lạc Tinh Dữ đi, sao đột nhiên cô lại nói chuyện với cô ấy thế?"
"Tôi cũng không biết, thấy cô ấy cứ đứng đó nhìn, cho nên muốn nói một hai câu, lại nói, cô có cảm thấy lúc mới vừa rồi có chút lạnh không?"
"Không có đi, thời tiết hôm nay rất tốt."
"Bây giờ không lạnh nữa, tôi nói là mới vừa rồi, chẳng qua có thể là do gần đây sức khỏe của tôi không được tốt..."
---
Lạc Tinh Dữ mang cặp sách nhỏ đắt tiền mua hôm qua, đi đến lớp học của mình, nhìn một cái, vẫn là những khuôn mặt quen thuộc, gần như không có gì thay đổi.
"Tiểu Dữ!"
"Nơi này!"
Là Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ, ở trong một góc của phòng học, nhỏ giọng gọi tên cậu, ngoắc tay với cậu.
Hai người bạn nhỏ này, không chỉ cùng nhà trẻ với cậu, còn cùng lớp.
Hai đứa bé là được người lớn cưỡi xe điện đưqa đến, tất nhiên nhanh hơn rất nhiều so với cậu được mẹ dắt tay chậm rãi đi bộ đến, sớm đã đi vào trong phòng học.
Lạc Tinh Dữ đi đến chỗ hai người bạn nhỏ, dọc theo đường đi còn chào hỏi với những người bạn nhỏ có quan hệ tương đối tốt.
"Chào buổi sáng ~ "
"Đúng, là cặp sách mới, là mẹ mua cho tớ!"
"Tớ ăn sáng rồi, cảm ơn ~"
Cậu bé mới vừa đi đến chỗ hai người bạn mình, còn chưa ngồi xuống, đã nghe được tiếng khóc truyền từ bên ngoài cửa sổ,
"Cứu mạng hu hu hu... Mau cứu em với..."
"... Thả tôi ra hu hu hu... Không cần đi theo tôi..."
Phòng học lớp lá của Lạc Tinh Dữ, nằm ở phía ngoài lầu hai của nhà trẻ, từ hướng này, có thể thấy được cửa gần đó, từ bên ngoài đi vào, cũng nhất định phải đi qua chỗ này.
Lúc tiếng khóc vang lên, Lạc Văn Thư cảm nhận được bùa bình an đeo trước ngực hơi nóng lên.
Ngày hôm qua khi Lạc Văn Thư đeo bùa bình an cho cậu, đặc biệt nói những trường hợp bùa bình an nóng lên.
Giống như sức nóng không chú ý sẽ không cảm nhận ra được vào lúc này, chẳng qua chỉ là có một quỷ hồn ở gần chỗ này, hơn nữa không có ác ý gì, gần như có thể không cần chú ý đến.
Lạc Tinh Dữ là một đứa bé ngoan nghe lời mẹ, mẹ nói không cần để ý, cậu bé cũng không quan tâm đến tình huống này, để cặp sách xuống, ngồi vào bên cạnh người bạn nhỏ, nhỏ giọng trao đổi.
Trong lớp những đứa trẻ khác, cũng giống với Lạc Tinh Dữ, chẳng qua chỉ nhìn chỗ phát ra tiếng khóc, sau đó rất nhanh lại thu hồi tầm mắt lại.
Bọn bé đều là học sinh lớp lá rồi, nên không cần nhìn một đứa bé học lớp chồi thích khóc sướt mướt, ngây thơ lại không thú vị.
Vẫn là cùng bạn cùng lớp trao đổi những chuyện trải qua trong kỳ nghỉ hè thú vị hơn.
Giáo viên chủ nhiệm cũng đã đến rồi, trên mặt nở nụ cười, giọng nói dịu dàng, chào hỏi những người bạn nhỏ.
Tất cả vừa tốt đẹp vừa quen thuộc.
Trừ tiếng khóc từ cửa sổ bay đến...
Đứt quãng, cao thấp chập chùng, chưa từng ngừng lại.
"Sao cậu bé đó khóc giỏi như vậy chứ?"
"Trẻ con là khó xử lý nhất!"
“Cũng đã học lớp chồi rồi, cũng không phải là đứa bé, sao lại không rời được ba mẹ như vậy, có mất mặt hay không?"
Đám bạn nhỏ nhỏ giọng nghị luận.
Chẳng qua nói là nhỏ giọng, cũng chỉ có đám bạn nhỏ này cho là như vậy, giáo viên trên bục giảng đều nghe rõ ràng.
Nhìn một nhóm bạn nhỏ năm sáu tuổi, bày ra bộ dạng của người lớn, bàn luận về cậu bé khóc lóc kia, giáo viên không nhịn được hơi chút buồn cười.
Nhưng đứa bé kia, đúng là khóc quá lâu.
Ai.
Giáo viên thở dài trong lòng, vỗ tay một cái, hấp dẫn sự chú ý của các bạn nhỏ, "Đều yên lặng hết nào, chúng ta phải bắt đầu tiết học đầu tiên rồi ~ "
Sự chú ý của những người bạn nhỏ lập tức tập trung lên người giáo viên.
"Trước khi nghỉ hè, cô có giao bài tập cho các em, đều nhớ chứ?"
Trước lúc đó, các bạn nhỏ đều rất tích cực giao tiếp với giáo viên.
Nhưng vấn đề này vừa mới đưa ra, tiếng đồng thanh trả lời trở nên lác đác không được mấy người.
Không tới một nửa bạn nhỏ tiếng nói vẫn to rõ nói còn nhớ, còn sót lại một ít bạn nhỏ, giọng nói nhỏ hơn, cũng nói nhớ, số còn lại, chỉ cười không nói lời nào, nhìn một cái cũng biết là biểu hiện của sự chột dạ.
Tổng thể mà nói, không khí lớp học vẫn rất tốt.
Nhưng không khí của phòng học lớp chồi cách một cái tầng lầu và hành lang lại khác hoàn toàn.
Đứa bé cuối cùng đến nhà trẻ tên là Tôn Nhất Vũ, từ lúc còn là lớp mẫu giáo bé, đã là một đứa bé nghịch ngợm.
Lúc đưa đến thì khóc, trong giờ học thì nghịch ngợm bày trò, lúc phải về nhà, thì thường xuyên gào khan không muốn đi.
Bình thường mà nói, đứa bé quá khó chăm sóc, nhà trẻ sẽ không nhận.
Nhưng hết lần này đến lần khác đứa bé như Tôn Nhất Vũ quậy thì quậy như trong phạm vi chịu đựng được.
Làm cho giáo viên chủ nhiệm lớp của cậu bé này phải dùng đến thuốc mọc tóc.
Nói ra đều là nước mắt.
Hôm nay là ngày đầu tiên của học kỳ mới, giáo viên cho là cũng giống như lúc trước, mang cậu bé đến phòng học, một lát nữa sẽ dừng khóc.
Nhưng năng lực khóc của người bạn nhỏ Tôn Nhất Vũ này lại lần nữa vượt qua sức tưởng tưởng của cô ấy.
Cậu bé ngồi trong góc của lớp học, những người bạn nhỏ khác đều cách xa cậu bé, không chỉ vì cảm thấy cậu bé khóc rất ồn ào, mà cậu bé còn luôn nói mấy lời dọa người ta.
"Bạn ấy ở chỗ đó..."
"Nhìn tớ..."
"Váy của cậu bay bay là do bạn ấy kéo váy cậu..."
"Bạn ấy đụng vào ly nước của cậu rồi, nước bị bẩn rồi..."
Rõ ràng xung quanh không có gì cả, cậu bé vừa khóc, vẻ mặt lại vô cùng sợ hãi, dần dần cũng dọa đến mấy đứa nhỏ nhát gan khác trong lớp, cả đám cùng nhau khóc theo.
Một lát sau, giáo viên cảm thấy mình đang ở bờ vực sụp đổ.
"Tiếp tục như vậy cũng không có cách nào, gọi điện thoại cho phụ huynh thôi..."
"Được rồi..."
Sau khi quyết định chuyện này, rốt cuộc giáo viên cũng thở phào nhẹ nhõm, cô ấy đi ra khỏi phòng học, chuẩn bị gọi điện cho phụ huynh của Tôn Nhất Vũ, lúc đi qua hàng lang, ngẩng đầu nhìn trần nhà, bỗng nhiên hơi dừng lại.
Trong đầu cô ấy hiện ra hình ảnh lúc trước, giọng nói nhẹ nhàng của người phụ nữ vang lên, "Nếu như cậu bé đó vẫn luôn khóc, không dỗ được, có thể thử mang đến Lạc Tinh Dữ học ở lớp lá."
Lạc Tinh Dữ... Hình như là ở tầng trên.
Vốn dĩ giáo viên muốn đi gọi điện thoại cho phụ huynh, nhưng giờ phút này không biết nghĩ như thế nào, lại muốn thử một chút.
Trong lòng có một loại chắc chắn có thể giải quyết không thể nói ra được.
Cô ấy cũng đúng là làm như vậy, xoay người trở về phòng học, đi tới một góc trong phòng, ôm Tôn Nhất Vũ đang khóc, xuyên qua hàng lang, lên lên lầu ba, đi tới bên ngoài phòng lớp lá.
"Mạch Tử." Cô ấy đứng bên ngoài, gọi giáo viên ở bên trong.
Lúc giáo viên lớp lá nghe được tiếng khóc đến gần đã nhìn lại, nghe được tiếng cô ấy kêu, thì lập tức đi ra ngoài, nhỏ giọng nói, "Sao vậy Tiểu Vi?"
"... Có thể gọi Lạc Tinh Dữ trong lớp cô ra ngoài đây một chút không, tôi cần sự giúp đỡ của cậu bé đó."
"Hả?"
Sau khi hai giáo viên trao đổi đơn giản một trận, cô Mạch Tử đồng ý giúp đỡ hỏi một chút, nhưng nếu người bạn nhỏ không đồng ý thì mình không có cách nào.
"Được."
Rất nhanh Lạc Tinh Dữ đã thấy giáo viên đi tới chỗ này ngồi xuống bên cạnh mình, dịu dàng thương lượng, "Tiểu Dữ, cô giáo Tiểu Vũ lớp chồi nói có chuyện cần em giúp đỡ..."
Lạc Tinh Dữ trực tiếp gật đầu đồng ý, "Vâng."
Lúc tiếng khóc kia xuất hiện ở cửa phòng, Lạc Tinh Dữ cũng cảm giác được bùa bình an lại nóng lên, cậu bé cũng biết, tình huống của người bạn nhỏ bên ngoài kia có chút đặc biệt.
Đáng tiếc Lạc Văn Thư có chuyện cần làm, đã mang theo ấn tín Hành Tẩu Nhân Giang rồi, nếu không cậu bé có thể mượn lực lượng của ấn tín nhìn thử dị thường kia cụ thể là gì.
Trước khi giáo viên đến hỏi, Lạc Tinh Dữ cũng đã đang suy nghĩ có cần lo hay không.
Mà quyết định sau cùng chính là, có thể quan sát một chút.
Vì vậy Lạc Tinh Dữ đi theo cô Mạch Tử đi ra khỏi phòng học, đi đến hành lang bên ngoài.
Trong quá trình này, bùa bình an đeo trước ngực cậu vẫn luôn trong trạng thái hơi nóng.
Mẹ nói, loại chuyện này đại biểu, từ đầu đến cuối quỷ hồn vẫn duy trì một khoảng cách nhất định với cậu.
Lạc Tinh Dữ có chút tò mò, quan sát sung quanh một vòng, suy đoán quỷ hồn kia ở chỗ nào.
Mà gần như trong nháy mắt cậu đi ra, Tôn Nhất Vũ được cô giáo Tiểu Vi lớp chồi ôm dần dần ngừng ngóc.
Không có tiếng khóc chói tai nữa, cả thế giới cũng trở nên yên tĩnh tốt đẹp.