Hai giáo viên cô nhìn tôi tôi nhìn cô, vẻ mặt vô cùng kinh ngạc.
"Thần kỳ như vậy? Nguyên lý gì thế?"
"Tôi cũng không biết..."
"Vậy tại sao cô đột nhiên lại ôm học sinh này đến đây?"
"Trước đó ở ngoài nhà trẻ, mẹ của Lạc Tinh Dữ có nói với tôi, nếu như đứa bé vẫn luôn khóc, có thể mang đến chỗ Lạc Tinh Dữ..."
Vì vậy tầm mắt hai giáo viên đều nhìn về phía Lạc Tinh Dữ, giống như đang chờ câu trả lời.
"Có thể là... Em tương đối làm cho người ta yêu thích?" Lạc Tinh Dữ ngọeo đầu, giọng điệu không khẳng định lắm.
Hai giáo viên nghe như thế, cũng không nhịn được bật cười.
"Em thật sự rất làm cho người ta yêu thích nha ~ "
"Giáo viên bọn cô và các bạn nhỏ khác đều rất thích em ~ "
Sau khi hai giáo viên khen Lạc Tinh Dữ xong, đơn giản bàn bạc một chút, quyết định trước tiên cứ để Tôn Nhất Vũ ở lớp lá, ở với Lạc Tinh Dữ xem tình huống như thế nào.
"Cảm ơn Tiểu Dữ đã giúp cô chăm sóc bạn nhỏ Tôn Nhất Vũ, ngày mai cô sẽ mang quà đến cho em ~ "
Rất nhanh cô Tiểu Vi đã trở về lớp của mình, sau đó Lạc Tinh Dữ dẫn bé khóc nhòe vào lớp, làm cho hai bạn nhỏ ngồi bên cạnh cậu rất tò mò.
"Nhóc này là ai?"
"Sao lại đi theo cậu?"
Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ cậu một câu tớ một câu hỏi.
Lạc Tinh Dữ còn đang suy nghĩ trả lời như thế nào, đã nghe Tôn Nhất Vũ lên tiếng, "Hai người là bạn của anh ấy sao? Em tên là Tôn Nhất Vũ balabalabala. . ."
Lạc Tinh Dữ thật sự rất bất ngờ, nhóc này lại có thể nói nhiều như vậy.
Đôi mắt sưng đỏ, giọng nói khàn khàn, còn bị nấc cục, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nói chuyện của nhóc.
"Ly này của anh thật là quá xấu..."
"Hộp đựng đồ dùng cũng quá cũ ...."
"Ha ha tóc của anh chưa chải hả, bị nhổng lên một nhúm kìa, thật buồn cười!"
May mắn duy nhất chính là, nhóc này còn biết lớn tiếng ồn ào không tốt, chỉ ngồi ở một góc của đám Lạc Tinh Dữ nhỏ giọng nói như niệm kinh.
Đúng vậy, đối với Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ, nhóc này nói chuyện giống như đang niệm kinh.
Vốn dĩ hai bạn nhỏ còn bài xích đột nhiên có một đứa nhóc con chen vào đoàn thể nhỏ của mình, không nghĩ đến tên nhóc này còn đáng ghét như thế, chê cái này, chê cái kia, cười nhạo người ta.
Gần như Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ không nhịn được nữa.
Lạc Tinh Dữ cũng không muốn nhịn, vì vậy vươn đầu đến gần lỗ tai của nhóc con, nhỏ giọng cảnh cáo: "Nếu em còn lảm nhảm nữa, anh sẽ để cho cô giáo mang em về lớp mình, để cho cái thứ kia tiếp tục quấn lấy em."
Vốn dĩ Tôn Nhất Vũ còn đang xem thường, nhưng nghe được câu cuối cùng, vẻ mặt lập tức thay đổi, rõ ràng trong mắt có chút bối rối.
Nhóc con nhìn về phía Lạc Tinh Dữ, "Anh nhìn thấy đúng không?"
"Bọn họ đều không tin em, vốn dĩ là có một người, em không nói bậy!"
Đột nhiên Tôn Nhất Vũ trở nên kích động, lập tức không khống chế được âm thanh, nói rất lớn tiếng, những người bạn nhỏ trong lớp đều dồn dập quay đầu nhìn lại.
"Bắt đầu từ bây giờ, không cho phép em nói chuyện, chờ đến lúc hoạt động ngoài giờ học, anh lại nói chuyện với em, nếu không anh sẽ không quan tâm đến em nữa." Lạc Tinh Dữ không nhìn nhóc con, lời cảnh cáo cũng nói rất nhỏ, nhưng rất kiên quyết.
Rất nhiều người đều cảm thấy con nít không biết nhìn sắc mặt, nhưng thật ra không phải, cái gì đám con nít cũng hiểu.
Ví dụ như sau khi làm sai một chuyện, nếu như bạn xem nhẹ, bỏ qua dễ dàng, vậy lần sau đại khái tỷ lệ dám tái phạm sẽ rất lớn.
Mà nếu như bạn tức giận trừng phạt, sau này gặp lại tình huống tương tự, không nói đến chuyện đám con nít một trăm phần trăm không dám tái phạm, nhưng ít ra sẽ có chút sợ hãi.
Tôn Nhất Vũ chính là cao thủ nhìn sắc mặt người ta, vì vậy trong nhà có sáu người lớn, người duy nhất có thể trị được nhóc, chỉ có mẹ.
Mà vào lúc này, nhóc thấy vẻ mặt của Lạc Tinh Dữ, nghe được giọng nói của cậu bé, lập tức cảm giác được Lạc Tinh Dữ nói được làm được, vì vậy lập tức ngậm miệng, trên mặt nở nụ cười lấy lòng.
Ngay cả một cái liếc mắt Lạc Tinh Dữ cũng không cho Tôn Nhất Vũ.
Trái lại Tôn Nhất Vũ lại càng nghe lời.
Ở trên bục giảng, giáo viên Mạch Tử vẫn luôn quan sát tình huống chỗ Lạc Tinh Dữ, thấy vậy không nhịn được xúc động, không hổ là Lạc Tinh Dữ, loại con nít ồn ào quậy phá như vậy, vẫn có thể hàng phục được.
Rất nhanh đã đến tiết hoạt động ngoài giờ, giáo viên dẫn các bạn nhỏ trong lớp xuống lầu, đi đến thao trường ở bên ngoài lầu dạy học chơi trò chơi.
"Bây giờ anh có thể nói chuyện với em không?" Một góc nhỏ trong thao trường, Tôn Nhất Vũ cẩn thận quan sát vẻ mặt của Lạc Tinh Dữ, sau đó dè dặt nhỏ giọng hỏi.
Lúc này, chỗ này chỉ có hai người bọn bé.
Bởi vì Tiểu Bảo và Lỵ Lỵ ghét bỏ Tôn Nhất Vũ, vì vậy sau khi nói một tiếng với Lạc Tinh Dữ, đã đi chơi với các bạn nhỏ khác.
"Ừ." Lạc Tinh Dữ gật đầu, vừa dứt lời, đã thấy Tôn Nhất Vũ giống như pháo nổ, nói chuyện đã nín nhịn rất lâu.
"Ngày hôm qua ở nhà, em thấy một cô bé..."
---
Gần tối ngày hôm qua, người một nhà cùng nhau ăn cơm tối, nửa đường Tôn Nhất Vũ đánh rắm nhiều muốn đi nhà vệ sinh, tự mình nhảy xuống ghế, cũng không mang dép, chân trần đạp lên sàn nhà chạy vào nhà vệ sinh.
Một lát sau truyền đến một tiếng thét chói tai, "Bạn là ai? Ở trong nhà vệ sinh của tớ làm gì?!"
Người lớn trong nhà sợ hết hồn, cũng không quan tâm đến chuyện ăn cơm, chạy đi kiểm tra tình huống.
Chỉ thấy Tôn Nhất Vũ chỉ vào vị trí của bồn rửa tay, nói năng lộn xộn, nói mới vừa rồi chỗ này ngồi một đứa bé chưa từng gặp, ăn mặc bẩn thỉu, người rất trắng, mắt đen ngòm nhìn chằm chằm mình.
Nhưng trên thực tế, chỗ đó không có ai cả.