Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 149

Chương 149 -
Chương 149 -

Nhưng Tôn Nhất Vũ vẫn kiên trì là mình thấy có người.

Người lớn không có cách nào, dẫn Tôn Nhất Vũ đi tìm một vòng nhà vệ sinh, ngay cả máy giặt cũng mở nắp ra tìm, nhưng lại không nhìn thấy gì cả.

Kết quả Tôn Nhất Vũ đột nhiên chỉ vào trong thùng của máy giặt quần áo, thét to, "Bạn ấy ở bên trong nhìn con!"

Người duy nhất bình tĩnh ngồi ăn cơm chính là mẹ, lúc nghe đến chỗ này cũng không nhịn được, từ trên tường lấy roi trúc chuyên dụng ra, mặt không cảm xúc đến nhà vệ sinh, chỉ vào Tôn Nhất Vũ nói, "Con lại quậy đúng không? Muốn ăn cơm hay là muốn ăn roi?"

Mặc dù những người khác lo lắng như vậy sẽ hù đứa bé, nhưng ai cũng không dám khuyên mẹ, chỉ có thể ra sức trên người Tôn Nhất Vũ, khuyên nhóc đừng quậy nữa.

Dựa vào kinh nghiệm tích lũy mấy năm, dưới tình huống này, rất nhanh Tôn Nhất Vũ sẽ nhận sai.

Nhưng lần này thì không có, nhóc con cứng đầu kiên trì nói thấy được một đứa bé.

Vì vậy bị ăn một trận roi.

Tuy nhiên vẫn không thay đổi lời nói.

Người lớn trong nhà, thật vật vả mới ngăn cản mẹ đang tức giận, trong bầu không khí ồn ào ăn xong bữa cơm này.

Kết quả đến buổi tối, đột nhiên Tôn Nhất Vũ lại bắt đầu gây chuyện, đang uống nước trái cây, bỗng nhiên làm rơi ly nước, ly thủy tinh văng tung tóe, làm cho người lớn ở bên cạnh giật mình.

Nhóc hét lên trước, "Là bạn ấy, bạn ấy làm rơi ly nước của con!"

"Tôn Nhất Vũ, con ngứa da đúng không?" Cả một buổi tối, mẹ đã cố gắng nhịn cơn tức giận xuống, lúc này lập tức dâng lên, đứng dậy đi lấy roi trúc.

Tôn Nhất Vũ thấy vậy, lập tức khóc thét lên, "Con không có, không phải con, là bạn ấy kéo tay con, con không có..."

Cuối cùng không tránh được một trận roi.

Sau đó đến thời gian ngủ, người lớn một nhà vất vả lắm mới dỗ Tôn Nhất Vũ ngủ, thời gian đã trễ lắm rồi, cũng đều định về phòng ngủ.

Không ngờ đến trong phòng Tôn Nhất Vũ, bỗng nhiên lại có tiếng hét ầm lên, hình như nhóc con bị dọa cho giật mình, sau khi khóc lớn tiếng, từ trong chạy ra ngoài.

"Bạn ấy nằm trên giường trong chăn... Của con... Thật đáng sợ... Hu hu hu..."

Lần này trái lại không bị đánh, rốt cuộc người nhà cũng phát hiện hôm nay nhóc con này không đúng lắm, cho là khó chịu chỗ nào đó, cả đêm đưa đến bệnh viện khám, kiểm tra một vòng cũng không có chuyện gì.

Bác sĩ nghi ngờ chỉ đơn giản là ngày khai giảng sắp đến.

Người lớn cũng cảm thấy có đạo lý, vì vậy mang Tôn Nhất Vũ về nhà, những người khác dỗ dành, mẹ cảnh cáo, tổ hợp này hợp tác, mới dỗ cho nhóc con đi ngủ.

Đúng như dự đoán, sáng sớm hôm nay lại bắt đầu kêu khóc, trong miệng nói lời mê sảng, vô cùng kháng cự đi nhà trẻ.

Đáng tiếc tay chân nhỏ không giãy ra được tay chân to, cuối cùng vẫn bị đưa đến đây.

"Bạn ấy rất đáng sợ!" Tôn Nhất Vũ vừa ủy khuất vừa sợ hãi, "Em đang ngủ, bỗng nhiên cảm giác được có một cái tay đưa vào chăn bắt lấy chân em, tay kia đặc biệt lạnh luôn, giống như một cục đá vậy, lập tức dọa cho em tỉnh ngủ!"

"Ai cũng không tin em!"

Nhóc con mong đợi nhìn Lạc Tinh Dữ, "Anh có thể đuổi bạn ấy đi được không?"

"Có thể." Lạc Tinh Dữ không nói lời bảo đảm tuyệt đối, "Nhưng bây giờ anh không nhìn thấy được thứ đó."

Tôn Nhất Vũ chớp mắt mấy cái, qua mấy giây mới phản ứng lại kịp, "Anh không nhìn thấy bạn ấy???"

Nhóc con cảm thấy hình như mình bị lừa, cho là người đồng đạo, đối xử chân thành nói bí mật của mình, kết quả...

"Không đúng, bạn ấy sợ anh!" Đầu nhỏ của Tôn Nhất Vũ vẫn tương đối thông minh, chỉ vào một góc âm u của lầu dạy học, "Bạn ấy không dám đến đây, chính là cứ ở chỗ đó nhìn chằm chằm vào em!"

"Hơn nữa anh không nhìn thấy, sao biết có thứ gì đó?!"

Nhóc con chờ Lạc Tinh Dữ giải thích.

"Bạn ấy là sợ bùa bình an của mẹ cho anh." Lạc Tinh Dữ vừa nói vừa chỉ sợi dây đỏ đeo lên cổ mình, nhưng không lấy bùa bình an ra, "Em đến gần, bùa bình an sẽ nóng lên, cho nên anh biết có thứ gì đó."

"Oa!" Trong nháy mắt Tôn Nhất Vũ trợn to hai mắt, giống như gặp được một thế giới mới, "Lợi hại như vậy sao? Có thể cho em nhìn một chút không?"

Lạc Tinh Dữ lắc đầu, "Không thể."

Tôn Nhất Vũ cũng không miễn cưỡng, nhưng suy nghĩ một chút, còn chưa cam lòng, nhỏ giọng thương lượng, "Vậy cho em sờ một chút đi, chỉ sờ một chút, cách lớp quần áo, có thể không?"

Mắt thấy Lạc Tinh Dữ hình như lại muốn từ chối, đầu nhỏ Tôn Nhất Vũ lại thông minh mộ cách bất ngờ, "Em có thể đưa tiền cho anh, năm tệ sờ một lần, có thể không?"

Động tác lắc đầu của Lạc Tinh Dữ hơi miễn cưỡng dừng lại.

Tôn Nhất Vũ biết nhìn sắc mặt, nhìn thấy có hi vọng, vì vậy gia tăng sức thuyết phục, "Mười tệ, chỉ sờ một lần, chỉ cần anh đồng ý, em có thể đưa tiền cho anh trước."

Nhóc con vừa nói chuyện vừa vươn tay vào túi đồng phục, móc ra một tớ giấy mười tệ bị vo thành một cục.

Lạc Tinh Dữ nhìn nhóc con, lại nhìn tiền.

Mặc dù trong tài khoản của cậu bé có rất nhiều tiền, nhưng tiền này đều là mẹ khổ cực kiếm được, cậu bé đã tiêu rất nhiều rồi.

Trong đầu có rất nhiều suy nghĩ lướt nhanh qua, vì vậy Lạc Tinh Dữ hơi gật đầu, đồng ý, "Có thể."

Tôn Nhất Vũ không chút do dự, nhanh chóng nhét tiền vào trong tay của cậu bé, sau đó muốn vươn tay sờ bùa bình an.

"Chờ một chút." Lạc Tinh Dữ gọi nhóc con lại.

"Sao vậy?"

"Anh sợ sau này em nói với người khác, là anh lừa tiền em." Lạc Tinh Dữ cũng không giấu diếm, nói băn khoăn của mình ra.

Tôn Nhất Vũ nghe vậy, lập tức không vui, "Mặc dù em không làm cho người ta yêu thích, nhưng cho đến bây giờ lời đã nói sẽ không đổi ý, anh không thể nói xấu em được!"

Lạc Tinh Dữ nhìn chằm chằm nhóc con mấy giây, quyết định tin tưởng một lần, "Vậy thì tốt, em sờ đi."

Bình Luận (0)
Comment