Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 150

Chương 150 -
Chương 150 -

Nhất thời Tôn Nhất Vũ thay đổi vẻ mặt, còn nhanh hơn cả lật sách, mong đợi vươn tay ra.

Cách một lớp quần áo mùa hè mỏng manh, sờ lên cũng có thể cảm nhận được một chút xíu nhiệt độ.

"Là thật nha!" Tôn Nhất Vũ vô cùng kinh ngạc, rất có uy tín chỉ sờ một lần, lại nhìn một góc u ám của lầu dạy học, cô bé nhợt nhạt vẫn ngồi xổm ở chỗ đó, đôi mắt đen ngòm nhìn chằm chằm vào nhóc con.

Vốn dĩ nhóc con rất sợ, nhưng lúc này có người dựa vào, bỗng nhiên sinh ra dũng khí, làm mặt quỷ với cô bé kia, "Liêu liêu liêu ~~~ "

Lạc Tinh Dữ: "..."

"Khẳng định bạn ấy sẽ rất tức giận, ha ha ha." Tôn Nhất Vũ vô cùng phách lối, "Tới đánh tớ này, tới đây đi ~~~~ "

Nhóc con cảm thấy đã báo được thù, quay đầu nhìn Lạc Tinh Dữ, "Bùa bình an này của anh thật lợi hại nha, bạn ấy cũng không dám đến gần, có thể bán cho em không?"

Lạc Tinh Dữ nhìn nhóc con một cái, "Em mua không nổi."

Tôn Nhất Vũ vừa nghe, nhất thời không phục, "Xem thường ai đó! Trong heo vàng nhỏ của em có rất nhiều tiền! Năm trăm tệ có đủ không?"

"Tám trăm?"

"Một ngàn?"

"Hai ngàn?"

"Rốt cuộc bao nhiêu tiền nha?" Tôn Nhất Vũ cảm thấy mình đã tăng giá rất nhiều, nhưng ngay cả một liếc mắt Lạc Tinh Dữ cũng không cho mình.

"Bùa bình an này anh không bán." Lạc Tinh Dữ nói, "Nhưng mẹ anh có bán bùa bình an cho người khác, 19888 tệ một tấm, không nói đến giá, đã bán cho rất nhiều người, ai dùng cũng tốt!"

Tôn Nhất Vũ nghe được con số này, sửng sốt một chút, con số này đã vượt qua phạm vi nhận biết của một nhóc con, chỉ biết là rất nhiều, nhưng không có khái niệm cụ thể.

"Hình như bên trong heo nhỏ của em, không có nhiều tiền như vậy..."

"Chẳng qua không sao, chờ tan học ba đến đón em, để cho ba mua cho em là được!"

Lạc Tinh Dữ nghe vậy, suy nghĩ một chút, "Anh cảm thấy ông ấy sẽ đánh em một trận, rồi mắng anh là tên lừa đảo."

Tôn Nhất Vũ suy nghĩ một chút, hình như đúng là như vậy thật, nhất thời lại nhục chí, "Ba không biết gì cả, cũng không nhìn thấy được bạn ấy..."

Chỉ nghe Lạc Tinh Dữ nói tiếp, "Mẹ anh có thể cho ba em nhìn thấy."

Lập tức Tôn Nhất Vũ sống lại, trợn to hai mắt, "Có thật không?"

Lạc Tinh Dữ gật đầu.

"Quá tốt rồi, chờ mẹ anh đến đón anh, để cho ba em nhìn thử, để cho ông ấy biết em không nói dối, còn bị đánh một trận, để cho ông ấy bồi thường tiền!"

Đối với lần này Tôn Nhất Vũ rất mong đợi.

Lạc Tinh Dữ lại nhìn vị trí Tôn Nhất Vũ chỉ bảo là cô bé kia ở chỗ đó, đáng tiếc cậu bé không nhìn thấy gì cae.

Nhớ mẹ, nhớ ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian.

---

Buổi chiều bốn giờ, vườn trẻ tan học.

Lạc Văn Thư đúng giờ chờ ở cửa.

Đúng như dự đoán, thấy bên cạnh Lạc Tinh Dữ có một cái đuôi đi theo, rất là tung tăng hoạt bát, giống như bị chứng tăng động, hơn nữa nói rất nhiều.

Lại nhìn về phía góc tối cách đó không xa hai đứa bé, cô bé nhìn thấy buổi sáng cũng ở đây, cả người ảm đạm, một đôi mắt đen nhánh vô thần, nhìn chằm chằm vào bé trai ở bên cạnh Lạc Tinh Dữ.

"Mẹ!" Lạc Tinh Dữ liếc mắt một cái đã nhìn thấy cô, vui vẻ hô lên.

Cô Mạch Tử và cô Tiểu Vi cũng ở đây, ánh mắt nhìn về phía Lạc Văn Thư, mang theo sự cảm ơn lại có chút tò mò.

Hai bên nói chuyện đơn giản mất câu.

Lúc này ba của Tôn Nhất Vũ là Tôn Thượng Văn cũng đến, một đường đi đến, không có nghe tiếng kêu khóc của con trai nhà mình, anh ta có chút không quen.

Đậu xe gắn máy ở bên cạnh, tìm một vòng, đã thấy khỉ con nhà mình đi theo bên cạnh một người bạn nhỏ, không chỉ không khóc, còn rất vui vẻ.

Tôn Thượng Văn càng tò mò, đi đến, vừa vặn nghe được Tôn Nhất Vũ nói chuyện.

"Dì ơi, dì có thể nhìn thấy cô bé kia sao?"

Tôn Thượng Văn vừa nghe được lời này nhất thời tức lên, thằng nhóc này, ngày hôm qua ồn ào cả nhà không yên, anh ta còn phải dỗ vợ đang tức giận, cắt đất lại bồi thường, thật vất vả mới dỗ dành được vợ.

"Buổi sáng đã nhìn thấy, cô bé đó đi theo cháu đến nhà trẻ."

"Oa, dì ơi, dì thật lợi hại! Anh Tiểu Dữ có nói dì có thể để cho ba cháu nhìn thấy cô bé kia, là thật sao?"

"Ừ."

"Anh Tiểu Dữ còn nói dì bán phù bình an, chờ một chút cháu bảo ba cháu mua cho cháu!"

Tôn Thượng Văn nghe đến chỗ này, nhất thời cảnh giác, nghi ngờ đụng phải tên lừa đảo.

Anh ta vội vàng nhìn sáng, vừa vặn chống lại đôi mắt bình tĩnh như nước.

Buổi chiều bốn giờ, cho dù là trong bóng cây, vẫn có thể cảm nhận được không khí nóng bức làm cho người ta khó chịu.

Nhưng trong chớp mắt ấy, Tôn Thượng Văn chỉ cảm thấy lòng mình trở nên yên tĩnh lại.

Anh ta thấy đối phương khẽ gật đầu với mình, rồi sau đó mở miệng nói, "Ba cháu đến rồi."

Tôn Nhất Vũ nghe vậy, sửng sốt một chút, rồi sau đó nhìn đến, hô to, "Ba! Ba nhanh đến chỗ này đi!"

Nửa giờ sau.

Một nhà sáu người lớn cùng một đứa bé, nhìn chằm chằm vào Lạc Văn Thư và Lạc Tinh Dữ đang ngồi trên ghế salon bên kia, vừa nhỏ giọng nói chuyện.

"Thật sự có thứ gì đó?"

“Ngày hôm qua không phải Tiểu Vũ nói bậy nói bạ?"

"Sao tôi cảm thấy không đáng tin lắm?"

Đối mặt với ánh mắt thăm dò và nghi ngờ, Lạc Văn Thư cũng không ngại, nâng tay lên, giữa hai ngón tay nhỏ nhắn xinh đẹp kẹp một mảnh lá liễu nhỏ dài, đây là trước khi đến cô đã chuẩn bị xong.

"Mấy người, ai đến trước?" Cô hỏi.

Sau khi bàn bạc một phen, Tôn Văn Thượng bị đẩy ra ngoài, vẻ mặt của anh ta có chút nghi ngờ có chút mong đợi, ngồi ở ghế bên cạnh, nhắm mắt lại.

Lạc Văn Thư đứng dậy, dùng lá liễu lau qua đôi mắt của anh ta.

"Được rồi."

Vì vậy Tôn Văn Thượng mở mắt ra, tầm mắt nhanh chóng liếc nhìn một vòng trong nhà, không thấy cái gì cả, đang muốn nói chuyện, đã thấy Lạc Văn Thư chỉ một góc nào đó cho anh ta.

Bình Luận (0)
Comment