Anh ta nhìn sang hướng cô chỉ, đó là chỗ cửa sổ có rèm cửa, đặt một chậu thực vật lớn, chỉ thấy sau chậu cây màu trắng, có một cô bé cả người tái nhợt, đang ngồi ở đó, một đôi mắt đen ngòm đang nhìn chằm chằm anh ta.
"Má ơi!" Tôn Văn Thượng sợ hết hồn, thiếu chút nữa ngồi không vững té xuống ghế.
Mới vừa rồi những người khác cũng nhìn theo hướng chỉ của Lạc Văn Thư, tất nhiên bọn họ không nhìn thấy gì cả, vì vậy cũng không sợ.
Trái lại là Tôn Thượng Văn đột nhiên la lên một tiếng, dọa sợ bọn họ.
Hơn nữa phản ứng của anh ta, trong lúc nhất thời, làm cho bọn họ nổi cả da gà, vốn dĩ bầu không khí trong nhà đang êm đẹp, lập tức cảm thấy hình như có chút lạnh lẽo.
"Anh thấy cái gì?"
"Có phải thật sự có ... Thứ đó không?"
Tôn Thượng Văn lui về phía sau mấy bước, dời đến bên cạnh Lạc Văn Thư, mới cảm thấy có chút an toàn, "Thật sự có một đứa bé, ngồi phía sau chậu cây, giống như cái loại diễn trong phim vậy, rất kinh khủng!"
Vợ của Tôn Thượng Văn là Vương Mẫn, biết chồng mình sẽ không nói càn, nhưng chuyện này quá mức li kỳ, vẫn không thể nào tin được, vì vậy nói với Lạc Văn Thư, "Tiểu Lạc... Đại sư, phiền để cho tôi nhìn thử một chút."
Lạc Văn Thư gật đầu, dùng lá liễu lau lên mắt của cô ấy.
Vương Mẫn lập tức nhìn về phía chậu cây kia, trong nháy mắt sắc mặt thay đổi.
"Tiểu Mẫn, như thế nào?"
"Thật sự thấy được?"
Bốn người già rất lo lắng hỏi.
Vương Mẫn vỗ ngực, để cho mình bình tĩnh một chút, rồi sau đó mở miệng nói, "Thật sự có một đứa bé ngồi chỗ đó."
Trong cái nhà này, Vương Mẫn là người có quyền phát biểu nhất, cô ấy đã nói như vậy, cho dù mấy người già không thấy, cũng tin là có thật, nhất thời vùa sợ vừa lo lắng.
Nhưng bọn họ càng đau lòng cho Tôn Nhất Vũ, rõ ràng mình đã bị dọa sợ muốn chết, còn bị bọn họ hiểu lẩm, bị ăn mấy trận đòn.
"Lạc đại sư, chuyện này phải làm thế nào đây, phải giải quyết như thế nào?" Vương Mẫn dò hỏi.
Lạc Văn Thư nghe vậy, ngoắc tay với cô bé ở phía sau chậu hoa, cô bé rất kiêng kỵ nhìn cô, nhưng cuối cùng vẫn đứng dậy nhẹ nhàng đi đến.
"Cháu nói đi." Lạc Văn Thư nói với cô bé.
Đôi mắt đen ngòm của cô bé nhìn chằm chằm Tôn Nhất Vũ, giọng nói có chút giận dữ, "Cậu ấy cướp bong bóng của cháu, đó là cái mà cháu thích nhất..."
Thì ra, chiều hôm qua, Tôn Nhất Vũ từ nông thôn trở về, trên đường, nhóc nói muốn đi nhà vệ sinh, xe lập tức dừng lại ở ven đường.
Nhóc con đi vệ sinh xong, phát hiện ở bên cạnh cách đó không xa có một cái bong bóng bị cột trên hàng rào bay theo gió, nhìn vừa đẹp vừa đặc biệt, cho tới bây giờ chưa từng thấy có ai bán.
Nhất thời Tôn Nhất Vũ rất thích, đi tới cầm bong bóng lên.
Lúc ấy nhóc con nhảy lên mấy lần, mới lấy được, thật ra khi đó là cô bé đang ngăn cản, nhưng nhóc không biết, cũng không suy nghĩ nhiều.
Người nhà họ Tôn cũng không ngăn cản, cái loại bong bóng bay bị vứt chỗ hoang dã này, thuộc về vật vô chủ, đứa bé thích thì nhặt cầm về là được.
Chỉ như vậy, Tôn Nhất Vũ mang bong bóng lên xe, người một nhà cũng cũng không biết chủ nhân của bong bóng này đã theo bọn họ về nhà.
Lúc đầu cô bé không định làm cái gì cả, cô bé chỉ muốn nhìn bong bóng của mình nhiều thêm một chút, đây là mấy ngày trước có một bé gái gần tuổi tặng cho cô bé.
Thân thể của bé gái kia rất yếu ớt, có thể nhìn thấy cô bé, thấy cô bé nhìn chằm chằm vào bong bóng trong tay mình, bộ dạng rất là thích, vì vậy tặng cho cô bé.
Mấy ngày trước là khoảng thời gian mà cô bé vui vẻ nhất, nhìn bong bóng kia lay động theo gió, nhất thời nhìn không chán.
Tôn Nhất Vũ muốn lấy bong bóng của cô bé, đúng là cô bé rất tức giận, nhưng nghĩ đến đây cũng là người khác tặng mình, nếu như Tôn Nhất Vũ thích, vậy thì tặng lại cho nhóc đi.
Cô bé vẫn không nỡ, nên đi theo nhìn thêm một chút, cũng định đi rồi, lại thấy Tôn Nhất Vũ cố ý đâm hư bong bóng của cô bé, ném vào thùng rác.
Nhất thời cô bé tức giận, quyết định dạy dỗ đứa nhóc đáng ghét này.
Vương Mẫu: "..."
Trong lúc nhất thời, cô ấy cũng không biết nên nói cái gì.
Mấy người già trong nhà, có chút giận dữ bất bình, hình như muốn nói gì đó, nhưng còn chưa mở miêng, đã bị một ánh mắt của Vương Mẫu đè lại.
"Nói xin lỗi đi." Vương Mẫn nhìn Tôn Nhất Vũ.
"Con lại không biết là của bạn ấy..." Tôn Nhất Vũ có chút không phục.
"Bây giờ con đã biết rồi..." Giọng nói của Vương Mẫn có chút nặng nề.
Tôn Nhất Vũ rụt cổ một chút, "Thật xin lỗi, mình không nên cướp bong bóng của bạn!"
"Còn gì nữa?"
Đầu óc Tôn Nhất Vũ xoay chuyển cực nhanh, khó khăn nghĩ đến, "Không nên không biết quý trọng nó..."
Vương Mẫn không nhìn con trai nữa, chuyển mắt nhìn về phía cô bé, cố gắng làm cho giọng mình trở nên dịu dàng một chút, "Thật xin lỗi, dì bồi thường hai quả bong bóng cho cháu được không?"
Đôi mắt đen ngòm của cô bé nhìn chằm chằm Vương Mẫn một lát, bỗng nhiên cúi đầu, lắc đầu nói, "Không cần, cháu sẽ không đi theo nhóc đó nữa."
Cô bé nói xong, bóng người dần nhạt đi, cuối cùng biến mất không thấy.
Lúc này vợ chồng Vương Mẫn, Tôn Thượng Văn mới thở phào nhẹ nhõm.
"Lạc đại sư, cảm ơn cô!" Vương Mẫn trịnh trọng nói với Lạc Văn Thư.
"Trước đó Tiểu Vũ có nói, chỗ của đại sư bán phù bình an, có thể bán cho chúng tôi một tấm được không?" Cô ấy hỏi.
Mặc dù thoạt nhìn chuyện này đã được giải quyết, nhưng vẫn làm cho người ta cảm thấy lo lắng.
Trong cái nhà này, Tôn Nhất Vũ là độc đinh, được tất cả mọi người yêu thương, Vương Mẫn là người hung dữ nhất với con trai, nhưng cũng bởi vì quan tâm mới có thể như vậy, nếu không có thể hoàn toàn mặc kệ con trai, cả người cũng được thoải mái.