"Được." Lạc Văn Thư gật đầu, từ trong túi xách cầm phù bình an ra, đây cũng là chuẩn bị trước cùng với lá liễu.
"Giá tiền là 19888 tệ."
Vương Mẫn gật đầu, "Được."
Trước lúc này, nếu có người nói một tấm bùa bình an là 19888 tệ, Vương Mẫn sẽ cảm thấy cực kỳ đắt.
Nhưng giờ phút này, sau khi kiến thức được bản lĩnh thực sự của Lạc Văn Thư, Vương Mẫn cảm thấy, giá tiền này không đắt chút nào, thậm chí còn thấp hơn một chút so với dự đoán của cô ấy.
"Tinh Tinh, thu tiền." Lạc Văn Thư nghiêng đầu gọi Lạc Tinh Dữ bên cạnh.
Lạc Tinh Dữ đứng lên, từ cặp sách lấy điện thoại ra, mở mã thu tiền Wechat, đưa đến trước mặt Vương Mẫn.
Vương Mẫn không vội trả tiền, mà là nói, "Lạc đại sư, đại sư giúp chúng tôi giải quyết chuyện này, cũng không thể để cho đại sư làm miễn phí được..."
Ý chính là hỏi nên trả bao nhiêu tiền.
"8888 tệ."
Lạc Văn Thư nói.
Vương Mẫn gật đầu một cái, tổng cộng chuyển 28888 tệ qua.
"Wechat thu tiền, 28888 tệ."
Lạc Tinh Dữ cười nói với Vương Mẫn, "Cảm ơn dì ạ!"
Vương Mẫn cũng cười trả lời: "Hôm nay cảm ơn cháu đã ở cùng với Tiểu Vũ nhà dì, sau này có thời gian thì đến nhà chơi nhé."
Sau khi nói chuyện một lát, Lạc Văn Thư dẫn theo Lạc Tinh Dữ rời đi.
Người nhà họ Tôn tiễn bọn họ đến ngoài tiểu khu.
Tôn Nhất Vũ vẫy tay với Lạc Tinh Dữ, lưu luyến nói, "Anh Tiểu Dữ, ngày mai gặp!"
Ra khỏi tiểu khu, một lớn một nhỏ dọc theo vỉa hè đi một đoạn đường, tới ngõ hẽm bên cạnh, bên này rất vắng vẻ, không có người nào.
"Đi ra đi." Lạc Văn Thư nói.
Cô vừa nói xong, chỉ thấy bên cạnh bụi hoa có một bóng người nho nhỏ chậm rãi hiện ra.
Chính là cô bé mới vừa biến mất trong phòng khách nhà họ Tôn.
Đôi mắt cô bé đen ngòm vô thần, nhìn Lạc Văn Thư, chờ nghe cô nói.
"Tu vi của cháu không tệ, có thể rời xa chỗ mình chết, cũng có thể hiện thân vào ban ngày, chắc là chết lâu rồi đi, nói tình huống thử xem."
Lúc Lạc Văn Thư nói chuyện, giao ấn tín Hành Tẩu Nhân Gian trong tay cho Lạc Tinh Dữ.
Cô bé nhìn chằm chằm cô một hồi, mới mở miệng nói chuyện khi mình còn sống.
"Cháu tên là... Chiêu Đệ..."
Chỉ với cái tên này, cũng có thể đoán được rất nhiều chuyện.
Hơn ba mươi năm trước, cô bé sinh ra trong một cái thôn nghèo khổ ở Xuân Sơn, là đứa bé thứ hai trong nhà, trên cô bé còn có một người chị gái.
Lúc ấy thực hiện kế hoạch sinh đẻ, gia đình nông thôn giống như cô bé, nếu đứa bé đầu tiên là con gái, có thể sinh đứa thứ hai.
Nhưng cũng chỉ có thể sinh hai con, mặc kệ là nam hay nữ.
Rất hiển nhiên, cô bé ra đời, chiếm mất vị trí của đứa con trai quý báu.
"Vốn dĩ lúc ra đời cháu đã nên chết rồi..."
Mẹ mang thai mười tháng sinh ra cô bé, cho dù là bé gái, cũng không nỡ, vì vậy mẹ tạm thời giữ mạng cô bé lại.
Nhưng cũng chỉ là giữ mạng thôi, từ khi sinh ra đến lúc bốn tuổi, cô bé chưa từng ăn một bữa cơm no, cũng không mặc được một bộ quần áo đẹp nào, tất cả mọi người trong nhà đều ghét, không, phải nói là căm ghét cô bé.
Ngay cả mẹ, cũng dần dần trở nên căm ghét cô bé.
Vào năm cô bé bốn tuổi, mẹ lại có thai, nhưng nhà bọn họ, đã có hai đứa con rồi.
Nhưng có một cách có thể sinh thêm một đứa.
Vì vậy cô bé bị ba dẫn đến bờ sông, ấn đầu vào trong nước sông, mặc kệ cô bé giãy giụa thế nào, cũng không thể thoát khỏi bàn tay của ba.
"Bọn họ cho cháu một cái mạng, lại lấy về, còn không bằng vừa sinh ra thì giết cháu..." Cô bé nhắc đến chuyện này, cũng không đặc biệt đau lòng, "Cũng không biết sau đó bọn họ có sinh ra được con trai như mong muốn hay không..."
Thậm chí cô bé còn dùng giọng điệu đùa giỡn để nói câu này.
Hốc mắt Lạc Tinh Dữ đã ửng đỏ, nhưng nước mắt hàm chứa bên trong, không rơi xuống.
"Không có gì phải khóc cả, sống trong hoàn cảnh đó, chết mới là giải thoát." Cô bé cười một tiếng, sự thông suốt này không phù hợp với tuổi tác của mình.
"Dì là Hành Tẩu Nhân Gian đúng không, mặc dù cháu chưa từng gặp, nhưng nhận ra ấn tín này." Cô bé nhìn Lạc Văn Thư, "Làm phiền gì đưa cháu đến U Minh, cháu không có lưu luyến gì ở chỗ này cả, đi xuống dưới đó, chờ đầu thai lần nữa, biến thành súc sinh cũng rất tốt, không biết cái gì cả, thật sự tốt hơn..."
"Đời trước cháu chịu nhiều đau khổ, sau khi chết biến thành quỷ hồn, hơn ba mươi năm chưa từng làm chuyện ác, đời sau nhất định có thể bình an vui vẻ." Lạc Văn Thư nói với cô bé.
“Cảm ơn." Cô bé cười với Lạc Văn Thư, chờ cô dẫn mình đi U Minh.
Lại nghe Lạc Tinh Dữ ở bên cạnh nói, "Mẹ ơi, chúng ta chờ chút nữa đưa em ấy đi được không?"
Một lớn một nhỏ đều nhìn về phía cậu bé.
"Chúng ta có thể mang em ấy đi ăn ngon, chơi trò chơi, mua quần áo xinh đẹp cho em ấy..." Lạc Tinh Dữ không biết đời sau là có ý gì, sẽ như thế nào, cậu bé chỉ biết bây giờ cô bé đang ở đây, những thứ này có thể bù đắp được.
Một lúc sau, cô bé mở miệng, "Không..."
Cô bé mới vừa nói một nửa, đã bị Lạc Văn Thư cắt ngang, "Được."
"Đi mua quần áo xinh đẹp thay trước đi..."
Cô bé yên lặng nhìn mẹ con hai người, không nói gì, cũng không từ chối.
Một lát sau, Lạc Tinh Dữ gọi xe đến, hai người một quỷ hồn lên xe, đi đến trung tâm thương mại ở gần đó.
Hơn ba mươi năm, cô bé vẫn luôn ở gần chỗ mình chết, nếu không phải bị cướp bong bóng, cô bé cũng sẽ không rời đi.
Thành phố sầm uất náo nhiệt, đối với cô bé mà nói, giống như một thế giới khác vậy.
Cô bé ở con đường bên cạnh, thấy vô số đứa bé, nhìn quần áo đẹp mà những đứa bé đó mặc trên người, chơi đồ chơi thú vị, cũng từng hâm mộ, nhưng cũng chỉ hâm mộ mà thôi.
Cho đến bây giờ cô bé không nghĩ đến là, sẽ có một ngày, có hai người, mua rất nhiều thứ mà cô bé đã từng hâm mộ.