Xuyên Thành Mẹ Ruột Chết Sớm Của Nam Chính ( Dịch Full )

Chương 153

Chương 153 -
Chương 153 -

"Mẹ, váy công chúa này thật đẹp, em gái sẽ thích chứ?"

"Cái cài nơ bướm này cũng rất đẹp!"

“Em gái mang đôi giày này nhất định sẽ rất xinh đẹp..."

Lúc cô bé chết, chỉ có bốn tuổi, nhưng đã qua ba mươi mấy năm, cậu bé kia vẫn thân thiết gọi cô bé là em gái.

Mặt ngoài cậu bé đang nói chuyện với mẹ, trên thực tế là đang hỏi cô bé có thích hay không.

Đi ra khỏi cửa hàng, từ đầu đến chân của cô bé đã được được đổi mới rực rỡ.

Dưới huống bình thường, đồ của nhân thế muốn đến tay quỷ hồn, nhất định phải đốt mới được.

Chẳng qua Lạc Văn Thư không phải là người bình thường, không cần đi theo chương trình này, giơ tay làm pháp quyết, làm ra một pháp thuật nhỏ, đưa đồ mua vào trong tay cô bé.

Cô đi đến nhà vệ sinh của trung tâm thương mại, dùng lược mới mua, chải cẩn thận mái tóc khô héo của cô bé, rồi cài tóc nơ bướm mới mua lên tóc cô bé.

Lại tô một chút son lên đôi môi tái nhợt, để cho khuôn mặt cô bé trở nên hồng hào hơn một chút.

Cô bé lại thay váy công chúa màu hồng mới mua, vạt váy là dạng xòe, bên trên có những bông hoa nhỏ và kim tuyến lấp lánh tô điểm.

Trên chân là đôi vớ nhỏ và giày da đáng yêu.

Trên vai mang theo một cái túi nhỏ, bên trong có mấy viên kẹo.

Lạc Văn Thư lại mua thêm một con búp bê, để cho Lạc Tinh Dữ cầm đi đến tiệm bánh ngọt, đặt thực đơn lên bàn, để cho cô bé tự mình chọn.

Tổng cộng mua ba phần, cô đặt một phần ở trước mặt, bên cạnh đặt con búp bê.

"Em gái, cũng nhau ăn!" Lạc Tinh Dữ nói.

Những người bên cạnh chỉ coi là trò chơi của con nít, cũng không có gì kỳ lạ.

Sau khi ăn bánh ngọt xong, bọn họ lại dẫn cô bé đi đến chỗ vui chơi trẻ em ở tầng cao nhất của trung tâm thương mai, có xe hỏa nhỏ đi vòng quanh, có chơi xếp gỗ, có bãi cát, có cho cá ăn. Hai mươi tệ có thể mua thức ăn cho cá, đặt một trong cái bình nhỏ, treo trên một cây gậy nhựa, bỏ vào trong nước, là có thể thấy một đám cá chen lấn đến ăn.

Lạc Tinh Dữ mua một cái, mang cô bé đi chơi.

Sau đó lại dẫn cô bé đến chỗ trò chơi, chơi trượt cầu thang, ngồi máy bay nhỏ, đường hầm dây thừng... Mỗi trò chơi đều chơi một lần.

"Mẹ, chỗ này thật ít thứ chơi, chúng ta đến khu vui chơi đi..." Lạc Tinh Dữ nói với Lạc Văn Thư.

Vì vậy bọn họ rời khỏi trung tâm thương mại, đón xe đến khu vui chơi ở bên cạnh.

Xe cao chọc trời, ngựa gỗ xoay tròn, thuyền hải tặc, xe qua núi, xe đụng...

Tất cả trò chơi bên trong, Lạc Tinh Dữ đều dẫn theo cô bé chơi một lần.

Chơi một vòng, thân thể của cậu bé cũng có chút không chịu nổi, lại không than phiền chút nào.

Lạc Tinh Dữ mua cho cô bé kẹo đường màu, hình dạng là con thỏ nhỏ, rất đáng yêu.

Cuối cùng bọn họ còn đi cả nhà ma.

Mấy trò chơi trước, phần lớn đều là Lạc Tinh Dữ dẫn theo cô bé đi chơi, Lạc Văn Thư chỉ đứng ở bên cạnh lặng lẽ nhìn.

Cho đến khi trò chơi cuối cùng, rốt cuộc Lạc Văn Thư cũng tham gia.

Hai người một quỷ hồn, đi qua cửa soát vé, vén rèm cửa ngăn cách tầm mắt, tiến vào nhà ma.

Trước lúc đó, Lạc Tinh Dữ cảm thấy mình đã thấy quỷ hồn chân chính, hơn nữa bên cạnh còn có một quỷ hồn đi theo, ma trong này đều là đồ giả, hoàn toàn không thể hù dọa được cậu bé.

Nhưng rất nhanh cậu bé đã phát hiện mình sai rồi.

Người thiết kế nhà ma này, đúng là có bản lĩnh, ánh sáng mờ tối và đường đi như mê cung không thấy được lối đi rõ ràng, xung quanh còn sẽ đột nhiên có thứ kinh khủng hoặc là cạm bẫy xuất hiện.

Trước và sau bọn họ đều có những người chơi khác, dần dần tụ lại thành một nhóm.

Đi được một đoạn đường, mọi người đã dần quen với sự kinh sợ bất ngờ, tự cảm thấy đã nắm được quy luật.

Sau đó rất nhanh đã bị mất mặt.

Lúc đi qua một lối đi thẳng mờ tối, bỗng nhiên tường sau lưng có một cánh cửa mở ra, NPC mặc quần áo màu trắng, tóc dài che mặt nhảy ra, còn có BGM kinh khủng vang lên, dùng tiếng nói u oán hù dọa bọn họ.

"A ----" Một đám người hét ầm lên, vội vàng chạy về phía trước không để ý đến ai.

Lạc Tinh Dữ cũng bị hù dọa, theo bản năng nắm chặt tay của Lạc Văn Thư.

Cô bé thấy vậy, hơi suy nghĩ một chút.

Một lát sau, nhân viên mặc quần áo trắng hết giờ làm việc, chuẩn bị trở về nghỉ ngơi, lúc này xốc mái tóc dài che mặt lên, trong tầm mắt thấy được một bóng người tái nhợt ở trong góc.

Chuyện thình lình này, thiếu chút nữa đã dọa sợ anh ta.

Sau đó nghe được tiếng cười của trẻ em, "Chú, chú bị cháu hù dọa rồi!"

Nhân viên thở phào nhẹ nhõm, giơ ngón cái lên có ý khen ngợi, sau đó tiếp tục thu dọn trở về.

Sau khi cửa chậm rãi khép lại, bỗng nhiên anh ta sững sốt một chút, bởi vì mới vừa rồi bóng dáng kia là một cô bé, nhưng tiếng nói chuyện với anh ta lại là giọng của bé trai...

"Được rồi, nhất định là hoa mắt!"

Bên kia, Lạc Tinh Dữ nghiêm túc nói với cô bé, "Em gái, không thể hù dọa người khác!"

Cô bé nghe vậy thì gật đầu một cái.

Rất nhanh hai người một quỷ hồn đã đi xong hết nhà ma, rồi sau đó rời khu trò chơi.

Sắc mặt Lạc Tinh Dữ hơi trắng một chút, bởi vì đoạn đường này bị dọa sợ không ít.

Cậu bé thật sự không nghĩ đến, nhà ma nhân tạo, lại biết dọa người hơn quỷ hồn chân chính.

Cậu bé vừa hít thở không khí mát mẻ, vừa nghĩ trong lòng còn có thể dẫn cô bé đi chơi chỗ nào nữa, đã nghe cô bé mở miệng nói: "Cảm ơn hai người, đây là ngày vui vẻ nhất của cháu.”

"Đưa cháu đi U Minh đi." Cô bé nói.

Trước đó cô bé không có lựa chọn nào, chết trong đau đớn.

Bây giờ cô bé hy vọng trong ngày mình vui vẻ nhất, rời khỏi thế giới này.

Bình Luận (0)
Comment